
i, Mạnh Đình trở về phòng ngủ, trong phòng sau trận chiến đã trở nên lộn xộn.
Một chiếc váy hở vai màu phấn hồng, nịt vú, tất chân. . . . . . Bị vứt toán loạn ở trên giường.
Mạnh Đình mày rậm nhíu lại, mặc kệ người trên giường đang khóc lóc ầm ĩ hành hạ màng nhĩ kia.
"Anh nhìn đi, đến cảnh sát cũng tìm đến cửa rồi! Ai bảo anh thô lỗ như vậy?
Em đã nói tự cưởi, anh còn làm như vậy, bộ váy đó em mới đặt mua, rất
quý rất đắt đó. . . . . ."
Mạnh Đình chỉ biết nhắm mắt lại, thà
để cho mình đối mặt với một người phụ nữ có chồng đang la lối om sòm, có lẽ anh còn có thể chấp nhận được, nhưng tiếng khóc thảm thiết kia lại
đến từ —— “ Em trai” của anh!.
Mang theo vẻ mặt không thể chịu nổi, anh đến gần bên giường hét lên."Mạnh Lực Côn ——" Giọng nói kéo dài ẩn chứa đầy tức giận.
Nhưng, đáp lại anh, lại là một hồi tiếng ngáy.
Ngủ rồi ư!?
Mạnh Đình sững sờ, ngồi bên mép giường, không nói gì, nhìn nước mắt vẫn còn đọng trên gương mặt của em trai mình.
Đây thực sự là bác sĩ thú y em trai của anh sao?
Không! Nơi này từ phòng khách tới phòng ngủ, ở trong "Đại chiến cởi quần áo", Mạnh Đình chỉ thấy một Yêu Cơ (*) xinh đẹp!.
(*) Yêu Cơ: tả về một cô gái có sắc đẹp làm cho người ta say mê.
Mạnh Đình nhớ lại sự thay cổ quái của em trai mình, nhất là sau khi chia tay mối tình đầu, càng thêm tệ hại hơn, nhưng lần này, thật sự là "Chơi"
quá rồi !
Từ sau cái ngày đó, từ giọng nói đến thân thể, Lực Côn cư nhiên đem tất cả đặc trưng "Giống đực" của mình, "Cải tạo" toàn bộ!.
Mới đầu người nhà còn cho rằng tất cả thay đổi của Lực Côn, là do không
chịu nổi cú sốc bị bạn gái Tina bỏ rơi hắn lấy người khác, cho nên nhất
thời tâm tình không ổn định, cho đến khi "Biến tính " lộ ra hoàn toàn,
cuối cùng cũng dẫn tới một cuộc cách mạng gia đình.
Sau đó, Lực Côn bỏ trốn.
Lần này Mạnh Đình trở lại Đài Loan, chỉ có một mục đích, chính là tìm em trai mình.
Chỉ là, tốn công tốn sức tìm được người thì sao?
Đã mấy ngày rồi, anh đã dùng đủ mọi cách nhưng không thể thay đổi được gì, Mạnh Đình cuối cùng cũng đồng ý không miễn cưỡng Lực Côn phải trở lại
biệt thự nữa, bởi vì, Mạnh nhị thiếu gia Mỹ Kiều Nương (*) tùy thời có
thể biến thân này, thật sự là không nên ra ánh sáng.
(*) Mỹ kiều nương : duyên dáng xinh đẹp
Cho nên Mạnh Đình lựa chọn ở lại, để quan sát "Bệnh tình" của Mạnh Lực Côn.
Lực Côn tỉnh lại, hai con mắt mở to trống rỗng, xem ra rất mệt mỏi.
"Em đã sớm nói với anh đừng xía vào chuyện của em nữa mà. . . . . ." Lực Côn nhỏ giọng lầu bầu.
"Chuyện này không có khả năng." Mạnh Đình lạnh lùng đáp lại.
"Cái gì?" Ngửa đầu, Lực Côn nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng, "Nói đi nói
lại, anh sợ em biến tính, đến lúc đó trách nhiệm nối dõi tông đường của
Mạnh gia liền rơi vào trên người anh chứ gì?"
Lực Côn ngừng một
chút, lại tiếp tục mắng: "Anh đường đường là con cả của Mạnh gia, cũng
không phải là chỉ có em là có thể nối dõi tông đường, em thấy rõ ràng là anh đẩy trách nhiệm!"
"Không sai."
"A?" Lực Côn liền ngây người. Anh thậm chí không thể phản bác lại!.
Ôm một đường hi vọng cuối cùng, Lực Côn nói: "Em nghĩ lần này anh tới Đài
Loan, nhất định còn có chuyện rất quan trọng phải làm, vậy. . . . . .
Anh cứ đi làm việc của anh trước đi, tha cho em có được hay không?"
"Không được." Mạnh Đình chậm rãi nói: "Anh lần này nghỉ phép dài hạn, cho nên
có thời gian. Anh tạm thời là sẽ không đi, ít nhất phải đến lúc em khôi
phục bình thường như trước."
A? Nhìn lên cái khuôn mặt không hề thay đổi kia, Lực Côn ở trong lòng kêu rên, nguyền rủa.
Ác ma! Tên đàn ông trước mắt này là một ác ma! Là ác ma mới có thể không
thèm che dấu tội lỗi của mình như vậy! Mới có thể thẳng thắng trả lời
câu hỏi như vậy! Mới có thể không có một chút lòng thương hại nào như
vậy!
"Anh sẽ đợi đến khi thấy được kết quả như mong muốn." Mạnh
Đình đốt một điếu thuốc, giọng nói lượn lờ theo làn khói trắng phiêu
tán.
Kết quả? Mạnh Lực Côn vẻ mặt suy sụp, "Hai ngày nay anh không phải đã thấy kết quả rồi sao?"
"Anh cái gì cũng không thấy." Mạnh Đình tiện tay ném một bộ quần áo cho Lực
Côn, giọng nói căng thẳng như có tâm tình bị đè nén, ra lệnh: "Mặc nó
vào, bắt đầu từ bây giờ, anh chỉ muốn nhìn thấy người mình muốn thấy."
"Coi như mặc có quần áo của đàn ông vào thì thế nào? Em căn bản. . . . . ."
Lực Côn cầm bộ quần áo kia lên, bất đắc dĩ lầu bầu nói.
"Nói xong chưa."
"Em căn bản đối với phụ nữ không có hứng thú, thậm chí phát hiện mình bắt
đầu có cảm giác đối với đàn ông. . . . . ." Lực Côn lúc này mới ấp a ấp
úng nói.
Mạnh Đình giơ tay không muốn Lực Côn nói tiếp.
Thật sự là đủ rồi! trên mặt Lực Côn lộ ra vẻ mặt "Ngượng ngùng", trực tiếp
thuyết minh tình trạng của mình đã hỏng bét tới trình độ nào.
Không khí yên lặng, làm cho người ta cực kỳ lo lắng.
"Cho nên, coi như anh có đem em cột vào trên giường rồi cho phụ nữ leo lên,
em. . . . . . Cái đó cũng không dùng được." Lực Côn thẳng thắn nói.
"Hữu dụng hay không, phải thử đã hãy nói." Mạnh Đình dập tắt lời của Lực Côn, đồng thời cho một câu kết thúc.
"Thử? Thử cái gì?"
Mạnh