
nh.
"Đợi chút." Mạnh Đình ngăn cản đường đi của cô, trực tiếp nói: "Tôi chính là muốn tìm cô nói một chút về chuyện kia."
"Tôi vì sao phải cùng anh nói chuyện đó?" Bệnh thần kinh!
"Bởi vì chuyện này ——" Anh đến gần hai bước, nhìn thẳng lấy con mắt của cô,
nghiêm túc nói: "Tôi cũng cần sự hổ trợ của cô mới có thể hoàn thành."
Ân Đệ hai mắt bỗng chốc trợn trừng. Cô vừa nghe thấy cái gì?
Anh ta nói anh ta cần cô giúp một tay. . . . . . Tìm bạn đời, không, nói trực tiếp một chút chính là muốn cùng cô "Lai giống"!?. "Chỉ cần cô đồng ý toàn lực phối hợp, điều kiện gì cũng có thể thỏa thuận."
Ân Đệ trừng mắt nhìn cái miệng kia không ngừng mở ra khép lại, rõ ràng là
bờ môi có đường cong hết sức mê người, giờ phút này xem ra lại hết sức
chói mắt.
"Tiên sinh, anh có biết mình vừa nói cái gì không?" Cô không dám tin trên đời này lại có một người vô liêm sỉ như vậy!
"Cô không phải đã xem qua tờ báo rồi sao? Phía trên đã viết rất rõ ràng,
vẫn đề chi tiết có thể bàn lại." Trên trán rủ xuống một sợi tóc, ánh mắt của anh sáng như đèn ô tô đang chạy trên đường, cằm khẽ hếch, môi mím
chặt khiến gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, càng thêm ngạo mạn.
Không thể nhịn được nữa! Ân Đệ tức miệng mắng to: "Biến thái!"
Mạnh Đình gật đầu một cái."Quả thật có một chút." Cho nên, trước mắt khẩn
cấp nhất, chính là làm thế nào khiến Lực Côn khôi phục lại như bình
thường. (@ _ @)
Anh ta lại dám thừa nhận không hề e ngại? Ân Đệ thật sự không nhịn được lửa giận."Anh thật sự không biết xấu hổ."
"Cô là người đầu tiên dám dùng bộ dạng này nói chuyện với tôi đó." Mạnh
Đình con mắt sắc trầm xuống, bắn ra hai tia ánh sáng, tăng thêm mấy vẻ
lạnh lùng.
Ân Đệ từ trước đến nay đều tin "Quyền thế không thể bẻ cong sự thật", nhưng bây giờ cô cũng giật mình.
Người đàn ông này không dễ chọc!
Cái cặp mắt lạnh như băng kia của anh sau khi được đốt thêm lửa giận, lập
tức chiếu ra một loại ánh sáng làm người ta không rét mà run.
Anh chợt tiến lên hai bước.
Ân Đệ vội vàng lui lại, hơn nữa chuẩn bị có thể tùy lúc thét chói tai cầu cứu.
"Cô sợ? Sợ cái gì?" Cái cô bé nhanh mồm nhanh miệng này, mới vừa rồi không phải còn mắng rất thuận miệng hay sao?
"Tôi. . . . . . Tôi có cái gì mà phải sợ?" Mắt nhìn thấy người đang đi lại
trên đường, Ân Đệ cố gắng ổn định tinh thần, Cô ưỡn ngực lớn tiếng nói:
"Là anh quá đáng!"
"Tôi vừa rồi chỉ là nhờ cô giúp một tay." Mạnh Đình cau mày.
Anh còn nói! Tức giận khiến Ân Đệ đem sợ hãi ném ra sau đầu.
"Giúp một tay cái gì? Anh muốn cái gì? Giống như trong báo viết, Cái gì mà
phụ nữ giống loài động vật có vú? Chức năng đầy đủ, ưu tiên cho những
người có thể sinh con? Anh căn bản là muốn tìm một bộ máy biết sinh nở!"
Tiếng mưa rơi không thể áp được tiếng chửi rủa, khiến cho người bên ngoài và
bên trong mái hiên đang tránh mưa đều chú ý nhìn bọn họ.
"Rất
tốt!" Mạnh Đình cũng lớn tiếng đáp lại, "Không nghĩ tới cô lại thông
minh như vậy, đã hiểu được mọi việc, như vậy tôi cũng không cần tốn
nhiều nước miếng nữa."
Tránh cho Ân Đệ giàng mở miệng trước, anh nói tiếp: "Hiện tại thí sinh đã có, cho nên tôi mới tìm cô ——"
"Câm mồm !" Lần này Ân Đệ giành lại được lời của anh." Anh tốt nhất cái gì
cũng không cần nói, nếu không. . . . . . Tôi liền kiện anh. . . . . .
Kiện anh quấy rối tình dục!"
"Quấy rối tình dục?" Sửng sốt mấy
giây, Mạnh Đình rất nhanh liền hiểu ra vấn đề, hai mắt bởi vì ẩn chứa nụ cười mà có vẻ ôn hòa mấy phần."Tại sao lại kiện tôi?"
"Tại sao? Chỉ bằng. . . . . . Hành vi anh mới vừa làm!"
"Mới vừa rồi?" Anh hếch mày, "Hi vọng kế tiếp, cô không phải sẽ nói tôi muốn cưỡng hiếp cô."
Ân Đệ xanh mắt nhìn anh, không thể không há mồm để thở. Anh ta lại còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa. . . . . .
Cô thật không thể tin anh có thể ăn nói ngạo mạn thẳng thừng như vậy, mà lại có thể mặt không đỏ, hơi thở không gấp!
"Mới vừa rồi anh tìm tôi là muốn tôi sinh con cho anh! Bộ dáng như vậy còn
không gọi là quấy rối tình dục ——"ngẩng đầu lên, cô dừng lại nói.
Anh cười! Anh cư nhiên cười vào lúc này? Hơn nữa còn cười đến Mê người như
vậy? Ân Đệ không thể không thừa nhận, anh cười lên rất đẹp, quả thật có
sức quyến rũ Câu Hồn Nhiếp Phách.
"Anh cười cái gì?" Cười đến như vậy rêu rao làm gì? Muốn hấp dẫn người sao!
"Tôi nghĩ là tôi nên cám ơn cô." Dứt lời, nụ cười nhanh chóng thu lại.
"Cám ơn tôi?"
"Tôi tìm cô sinh con? Cám ơn cô đã kể cho tôi nghe câu truyện cười buồn cười như vậy."
"Anh . . . . ." Anh đang châm chọc cô sao? Còn nói lời của cô thành truyện
cười: "Cái truyện cười gì? Rõ ràng là chính anh nói muốn tôi giúp một
tay. . . . . ."
"Giúp một tay sinh con?" Anh đang cười, hơn nữa còn càng cười càng vui vẻ!
Ân Đệ tức giận trừng mắt nhìn anh.
Mạnh Đình giải thích thật nhanh cho cô hiểu, từ chuyện Lực Côn thất tình,
rồi các thí nghiệm, đến đủ loại hành động "Biến thái" của Lực Côn, sau
đó là ý đồ mà mình đăng báo. . . . . . Cho đến phát hiện Chu Tương là
ứng cử viên tốt nhất.
"Toàn bộ câu chuyện là như vậy cô hiểu chưa?" Anh phát hiện đầu của cô càng lúc càng thấp.
Thì