
rán, Chu Tình e dè nói: "Anh có
cần phải biểu hiện sến súa khiến tôi sởn hết cả gai ốc thế không?" Quả
thực là anh ôn hoà, dịu dàng tới nỗi... như thể ánh dương chiếu rọi muôn nơi.
Yến Tư Thành tươi cười: "Vào trong đi."
Anh mở cửa để chu Tình đi vào, Lý Viện Viện đang bò ra giường xem phim
truyền hình qua máy tính, biểu hiện vô cùng tập trung, nghe thấy tiếng
cửa mở, hơi nghiêng đầu nhưng vẫn dán mắt vào màn hình. Yến Tư Thành
đành phải cất tiếng: "Viện Viện, ăn sáng nào."
Lý Viện Viện bấy giờ mới nhìn sang anh, lập tức nhoẻn cười: "Vâng."
Cô đóng máy lại, dọn qua bàn, để anh đặt bát cháo xuống.
Chu Tình kìm lặng không đặng, bật thốt: "Lý Viện Viện, sao cậu cũng khiến tớ nổi hết cả da gà thế này..."
Lý Viện Viện ngẩn ra, bấy giờ mới phát hiện ra Chu Tình đang đứng ở cửa, mắt cô sáng bừng lên: "Chu Tình... Lâu lắm mới gặp."
Chu Tình cau mày: "Nói gì thế, chẳng phải hôm qua mới gặp à." Cậu ta đi
tới, bỏ túi nước trái cây xuống đầu giường: "Quái lạ thật, sao cậu bị
gãy chân rồi, tớ lại cảm thấy cậu khác hẳn trước đây nhỉ." Nói đoạn quan sát Lý Viện Viện từ trên xuống dưới, rồi quay sang nhìn Yến Tư Thành:
"Rốt cuộc cậu ấy vẫn ổn đấy chứ?"
Hai người bị hỏi đều nhoẻn cười không đáp.
Chu Tình tự tìm ghế ngồi xuống: "Hai người cũng thật là, sao phải đòi chết
đòi sống, ầm ĩ lâu tới vậy hả! Sớm hoà giải không được ư? Làm loạn tới
độ gãy tay gãy chân mới chịu dừng."
Lý Viện Viện nhấp ngụm cháo, thấy Chu Tình vẫn cằn nhằn liên miên thì mở miệng xen ngang: "Hôm nay có bài tập không?"
Nhắc tới bài tập, Chu Tình lập tức vứt hết mọi chuyện sang một bên: "Tớ có
cái này cho cậu xem." Nói rồi cậu ta lấy ra một tờ giấy, trên đó ghi mấy đề mục: "Mấy thứ này đều tìm được trên mạng hết, giáo viên bảo tuy cậu
bị gãy chân, nhưng vẫn phải nộp bài luận đúng hạn, sẽ tính vào điểm học
phần đấy."
Lý Viện Viện cầm lấy tờ giấy, nhìn những dòng chữ quen thuộc, nhất thời chợt thấy xúc động.
Cô thật sự đã trở lại thời đại này, thật sự quay về bên Yến Tư Thành.
Nhớ lại cuộc sống hơn nửa năm qua, cô ngập tràn cảm khái. Cô vẫn luôn tìm
cách trở về, qua nhiều bận hỏi han tìm hiểu trượng phu của "Lý Viện
Viện", mới dần phát hiện ra nguyên do bọn họ bị xuyên không. Thế nhưng
cô giống "Lý Viện Viện", đều không thể gặp đối phương, không thể hỏi
trực tiếp đối phương, không biết bao giờ thì đối phương mới bị ngã
xuống.
Sau vài lần thử ngã xây xẩm mặt mày, thân thể yếu đuối của công chúa cũng
không chịu được thêm, nhanh chóng đổ bệnh, nằm liệt giường mấy ngày.
Cô và trượng phu của "Lý Viện Viện" bàn luận kỹ lưỡng về những chi tiết
nhỏ nhặt trong cuộc sống của "Lý Viện Viện" và anh chàng, về việc cô ấy
yêu thích gì, cuối cùng phát hiện ra, "Lý Viện Viện" rất hay nhắc tới
câu này với chồng: "Tối cuối thu năm ngoái gặp được anh, là may mắn lớn
nhất đời này của em."
Vì vậy cô hạ quyết tâm, tầm chạng vạng tối hôm bọn gọ lần đầu gặp gỡ đó,
cô sẽ nhảy từ trên bậc thềm đá cao xuống, song đến lúc đó rồi, chàng thợ săn bỗng chợt căng thẳng hỏi cô: "Nếu như sai thời điểm thì sao? Nếu
như vẫn không thể trở về thì sao?"
Lý Viện Viện cũng lo lắng, nhưng nhìn thần sắc của anh ta, cô tự dưng liên tưởng tới Yến Tư Thành của cô, anh chắc hẳn cũng vô cùng lo lắng, nhất
định là lòng nóng như lửa đốt, nhất định đêm đêm mất ngủ.
"Chắc chắn sẽ trở về được." Lý Viện Viện chỉ biết trả lời đanh thép như vậy: "Tôi nhất định phải trở về."
Bởi vì, cô và "Lý Viện Viện" đều có người mà bản thân mong nhớ.
Cũng may ông Trời rủ lòng thương xót, hoán đổi thành công bọn họ với nhau.
Lý Viện Viện đã từng nghĩ, nếu mở mắt ra mà có thể thấy Yến Tư Thành đang ở bên cạnh, cô chắc hẳn sẽ mừng rỡ như điên, thậm chí mừng tới phát khóc. Nhưng cô không ngờ, khoảnh khắc trông thấy anh, lòng cô lại yên ổn như
vậy, giống như đoá bồ công anh lơ lửng giữa trời, rốt cục cũng rơi xuống đất.
Vô cùng an tâm.
Vì rằng quá khứ đã qua, sau này có anh bên cạnh, mới là chuyện quan trọng nhất.
Buổi chiều Chu Tình về trường, Yến Tư Thành vẫn ở lại phòng bệnh với Lý Viện Viện, Lý Viện Viện mải mê xem phim, Yến Tư Thành mải mê nhìn cô. Hồi
lâu sau, Lý Viện Viện mới ngừng xem, quay sang nhìn anh.
Ánh mắt anh dịu dàng tới độ làm cô bất thần bật cười, cô không nói gì hết, chỉ kéo tay anh lại, nhẹ nhoàng xoa nắn.
Cảm xúc chân thực, cơ thể ấm áp. Có thể thấy anh, có thể chạm vào anh, đối
với Lý Viện Viện hiện giờ mà nói, đúng là hạnh phúc như thể được ăn vụng quả đào trong hội bàn đào trên trời vậy.
Bọn họ lẳng lặng ngắm nhìn nhau, mãi sau Lý Viện Viện mới cất giọng: "Tư Thành, sao anh không trò chuyện với em?"
Yến Tư Thành run rẩy: "Anh sợ vừa mở miệng... liền phát hiện ra chỉ là giấc mơ."
Lý Viện Viện xót xa, cô cũng vậy thôi, nửa năm nay, vô số đêm cô đều nằm
mơ được quay về, cô thật sự nhìn thấy anh, còn lo lắng kể lể phải làm
thế nào với bài thi tiếng Anh cuối kỳ đây, hai người cùng đọc sách, làm
bài tập, thi thoảng còn luyện đối thoại vài câu tiếng Anh. Nhưng sau
cùng đều bị giật mình tỉnh giấc. Đối mặt với tịch liêu.
"Mọi chuyện qua rồi." Lý Viện Vi