pacman, rainbows, and roller s
Béo Mới Là Đẹp

Béo Mới Là Đẹp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322962

Bình chọn: 8.5.00/10/296 lượt.

ian, chính là lúc Lý

Viện Viện và Yến Tư Thành rơi xuống vách núi, mà chắc Lý Viện Viện và

Yến Tư Thành ở đây cũng đồng thời bị ngã nhào xuống. Lúc bọn họ bị

ngã... đã vô tình kết mối liên hệ khó lòng giải thích nổi.

Lý Viện Viện sờ lên cái đầu quấn đầy băng gạc của mình, đoạn thốt: "Tôi

phải trở về." Cô giãy dụa xuống giường: "Tôi phải về, chồng tôi ở đó,

tôi phải về với anh ấy."

Yến Tư Thành định kéo cô ta lại, song Lý Viện Viện không hiểu sao đột nhiên trở nên mạnh mẽ, tránh thoát được Yến Tư Thành, xông thẳng tới bên cửa

sổ.

Yến Tư Thành vội vã sải chân kéo cô ta lại, đây là phòng bệnh ở tầng năm,

nếu nhảy xuống chưa biết chừng vừa không thể trở về, lại vừa mất mạng ấy chứ.

"Cô im ngay." Yến Tư Thành cũng vô cùng rối loạn, nhưng nghĩ tới hiện giờ

công chúa có thể đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, trái tim anh tựa hồ bị

ai đó đâm xoẹt qua, nỗi đau khiến anh duy trì được lý trí, song Lý Viện

Viện này lại cứ vùng vẫy mãi, khiến anh khó mà bình tĩnh lại nổi: "Cô

tỉnh táo lại cho tôi!"

Bị Yến Tư Thành quát lớn, Lý Viện Viện ngẩn ra, thần sắc bỗng hoang mang:

"Tôi phải tỉnh táo thế nào đây..." Cô che mặt khóc, trượt người dựa vào

tường: "Tôi muốn trở về, tôi phải quay về Đại Đường. Tôi tới đó bằng

cách đó, chắc hẳn cũng trở lại được nếu làm thế."

"Nếu cô nhảy xuống mà vẫn không trở lại được thì sao?" Yến Tư Thành nói:

"Chuyện chúng ta bị ngã rồi xuyên qua thời không chưa biết có thật sự

liên quan tới nhau không, nhưng mới đây Viện... Công chúa từng bị ngã từ trên sườn dốc xuống, thậm chí còn bị trật khớp vai, nhưng lúc đó có làm sao đâu. Nhất định còn có ẩn tình gì mà chúng ta không biết. Chúng ta

phải tìm hiểu kỹ trước đã."

Nghe Yến Tư Thành nói vậy, Lý Viện Viện dần bình tĩnh lại: "Có..." Cô nói:

"Có hai lần, tôi ở Đại Đường nhìn thấy quang cảnh ở đây. Hai lần đó...

cũng vì chẳng may bị ngã."

Yến Tư Thành nghiêm túc hỏi: "Là khi nào?"

"Tôi không nhớ lắm, hình như cũng lâu rồi, lúc mới tới Đại Đường, một lần

nhìn thấy đường cái bên này, một lần nhìn thấy sân khấu, là sân khấu

diễn kịch ấy..."

Cô vừa nói vậy, Yến Tư Thành liền nhớ ra, trước đây lúc Lý Viện Viện diễn

vai công chúa Đại Đường, vai cô từng bị chiếc đèn đập mạnh vào, nếu đúng là lúc đó, thì quả thật khớp thời gian.

Song nếu Lý Viện Viện có thể nhìn thấy quang cảnh ở đây, thì công chúa nhất

định cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng ở Đại Đường, có điều, tại sao

trước nay không thấy cô nhắc đến.

Là sợ... Anh lo lắng ư?

Yến Tư Thành đau lòng khôn xiết, kìm nén tâm tình, mở miệng: "Nếu đã vậy,

bất kể là lần đầu tiên, hay là hiện thời, việc hoán đổi thời không, đều

phải xảy ra trong điều kiện hai người phải đồng thời cũng ngã xuống. Nói cách khác, nếu như ban nãy cô lao xuống từ cửa sổ, mà công chúa ở Đại

Đường không ngã xuống, thì cô cũng chẳng thể trở về nổi."

Công chúa cũng vậy...

Lý Viện Viện ngồi bệt xuống đất: "Tôi làm sao mà biết liệu cô ấy có ngã

xuống hay không." Cô ta rên rỉ: "Cô ấy cũng sao biết được, tôi ở đây...

Nếu như cô ấy cũng giống tôi, tùy tiện nhảy xuống thì sao..." Lý Viện

Viện che mặt, lệ tuôn như mưa: "Tôi sẽ không về được, sẽ không về được

nữa..."

Yến Tư Thành nghe thấy suy đoán này, liền biến sắc, nói: "Cô ấy sẽ không

làm vậy đâu, công chúa rất cẩn trọng, sẽ không làm như vậy." Anh lặp đi

lặp lại, không biết là để thuyết phục ai. "Nhất định còn có cách khác".

Yến Tư Thành siết chặt tay: "Để tôi thử xem sao."

"Không được đâu." Lý Viện Viện buông giọng rầu rĩ len qua kẽ tay: "Anh làm thế nào cũng không về được Đại Đường đâu." Nói đoạn lại nức nở lên: "Yến Tư Thành ở Đại Đường, đã chết rồi."

Yến Tư Thành ngỡ ngàng, không thể tin nổi nhìn về phía Lý Viện Viện. "Nửa

năm trước, tôi và anh ta không thoát nổi truy sát, anh ta bị thích khách đâm chết, còn tôi thì ngã xuống núi, được thợ săn trong rừng cứu mạng,

sau đó tôi làm vợ chàng ấy."

Chỉ đôi lời vắn tắt đã tóm gọn lại những tháng ngày gian khổ đổ máu, cô

chưa từng trải qua một cuộc sống như thế, chưa từng chịu gian khổ tới

vậy, trước khi gặp chàng thợ săn, cô cũng chưa từng yêu một người sâu

đậm đến mức này, vì anh, mà chẳng bao lâu sau đó, cô đã được làm mẹ, thế nhưng đúng lúc hạnh phúc ngập tràn, cô lại phải trở về...

Yến Tư Thành nghe vậy thì trầm tư, nửa năm nay, anh và công chúa làm những

gì nhỉ, hình như là dốc sức để vượt qua kỳ thi cuối kỳ? Ngày nào cũng

tới thư viện đọc sách? Đây vốn là cuộc sống của người khác, thế nhưng

người đó lại thay thế anh, phải chết ở Đại Đường. Yến Tư Thành nhất thời cho rằng, anh hiện giờ đang sống nhờ vào thân thể người khác, giống hệt kẻ trộm, đoạt lấy tất cả của người khác.

Nhưng hiện giờ anh không thể chết được, anh phải nghĩ cách tìm hiểu xem hiện

giờ công chúa có bình an hay không, anh phải kiên nhẫn chờ đợi, chờ Ông

Trời để mắt tới, trả lại công chúa cho anh.

Thế nhưng chờ mãi không được.

Yến Tư Thành đợi một tuần.

Công chúa của anh vẫn chưa trở về.

Lý Viện Viện suy sụp hơn anh, lúc tan học, cô ta nhảy thẳng từ tầng hai

xuống, ngã vào bụi hoa, tuy không bị thương, nhưng dọa