
ng bất mãn: "Dạo này cậu làm sao vậy, không màng đá bóng, chơi trò
chơi, ngay cả trốn học cũng không! Giờ còn ngồi ở thư viện... đọc mấy
loại sách này nữa?"
Yến Tư Thành không trả lời cậu ta.
Lục Thành Vũ đảo mắt, cười trêu ghẹo: "Đang muốn giúp Lý Viện Viện giảm béo à? Sao hả, chán nhìn thân thể núc ních ấy rồi à?"
Yến Tư Thành nhíu mày, trả lời nghiêm túc: "Tôi thấy cô ấy rất đẹp."
Vẻ mặt nghiêm túc của anh khiến Lục Thành Vũ ngây ra không biết đáp trả
thế nào, im lặng một hồi lại cáu kỉnh nói: "Cô ta đẹp thế rồi cậu còn
phải bận bịu đọc sách làm gì."
Nhắc tới chuyện này, Yến Tư Thành tựa hồ vô cùng phiền não, chán nản nói:
"Cô ấy muốn giảm béo, ngày nào cũng nhịn đói, trông rất tiều tụy."
Cho nên anh mới phải tới đây tìm hiểu sách vở, Lục Thành Vũ hiểu ra, nói:
"Trước đây nào biết cậu lại là người si tình thế này." Thấy Lục Thành Vũ trêu chọc, Yến Tư Thành chỉ hờ hững liếc lên, Lục Thành Vũ tiếp lời:
"Cậu đừng lo, con gái ấy mà, cô nào mà chả gào thét đòi giảm béo, nhưng
mười người thì tới mười một đều không kiên trì nổi, bạn gái tớ cũng thế, lần nào cũng thất bại, ngắn nhất duy trì được vài tiếng, dài nhất được
một tuần. Cậu cứ mặc kệ cô ấy, trước khi cậu kịp khuyên thì cô ấy sẽ bỏ
cuộc thôi."
Yến Tư Thành lắc đầu, Lục Thành Vũ nói vậy vì không hiểu Lý Viện Viện, Lý
Viện Viện mà quyết tâm chuyện gì thì sẽ cố hết sức thực hiện.
Anh lại mở sổ ra, thầm thì một hồi với Lục Thành Vũ, ghi lại những chỗ quan trọng.
Rốt cuộc, đến tối lúc Lý Viện Viện về nhà, Yến Tư Thành bê ra một bàn đầy
đồ ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng. Trên bàn không có đồ mặn, tất cả đều là
rau dưa tươi mát. Rau trộn dưa chuột, xúp lơ luộc, bắp cải luộc...
Lý Viện Viện cắn đũa suy nghĩ một hồi. Cô gắp vài cọng xúp lơ, uống nước canh rau luộc, rồi đặt bát xuống.
Yến Tư Thành thấy thế thì cõi lòng đầy kỳ vọng lẫn ánh mắt đều chợt chùng
xuống, anh cất giọng âu lo: "Viện Viện, hôm nay anh đọc qua sách, thấy
họ nói ăn mấy món rau này sẽ không bị béo đâu, mặc dù em sốt ruột, nhưng vẫn phải đặt cơ thể khoẻ mạnh lên trên hết chứ." Vừa nói vừa tha thiết
chân thành nhìn Lý Viện Viện.
"Tốt xấu gì cũng ăn bát cơm đi."
"Tư Thành." Lý Viện Viện bất đắc dĩ nói: "Không phải em không muốn ăn, mà
là... Em không thích mấy món này." Lý Viện Viện sờ bụng, thở dài: "Mấy
món này lạ lắm, ăn vào đói ghê, thà không ăn còn hơn."
Yến Tư Thành đành nói tiếp: "Thực ra hôm nay anh đã đọc rất nhiều sách,
quyển nào cũng bảo rằng nếu kết hợp vận động và ăn uống điều độ thì sẽ
giảm béo hiệu quả, nhưng vận động rất mệt nhọc, không biết em có muốn
thử không? Dù gì cũng không tổn hại đến cơ thể."
Yến Tư Thành nghĩ, vận động càng nhiều, Lý Viện Viện sẽ càng thấy thèm ăn,
vừa ăn được mà vẫn vừa gầy bớt được, còn có lợi cho sức khoẻ, đúng là
biện pháp tuyệt vời. Chỉ sợ Lý Viện Viện không muốn, vì dù sao so với
nhịn đói, vận động vẫn cực nhọc hơn.
Nào ngờ Yến Tư Thành còn chưa cất lời khuyên, Lý Viện Viện đã đồng ý: "Chu
Tình nghe nói em muốn giảm béo, cũng bảo em không thể nhịn đói mãi được, thay vào đó nên vận động nhiều vào, cậu ấy còn bảo em về nhà thì lên
mạng tìm các bí quyết giảm béo nữa."
Yến Tư Thành ngạc nhiên, quay đầu nhìn chiếc máy vi tính trông hệt chiếc
bài vị trên bàn, hai người họ tới đây cũng được một thời gian, đại khái
hiểu máy tính và lên mạng là gì, nhưng thao tác cụ thể thì chưa từng thử qua, bình thường đi học về, ăn xong cơm tối, bọn họ toàn xem TV một lúc rồi rửa ráy đi ngủ, cũng chẳng còn thời giờ mà tìm hiểu máy tính.
Sau khi ăn cơm, Yến Tư Thành rửa bát, xong xuôi đi ra thấy Lý Viện Viện
đang nghiên cứu máy tính, cô mở được máy tính lên, cầm chuột di di,
nhưng không biết lên mạng như thế nào.
Trong đầu Yến Tư Thành đột nhiên xẹt qua vài cảnh, anh bảo Lý Viện Viện lùi
ra, rồi bản thân thì ngồi xuống bàn, nhìn chằm chằm vào màn hình, tay
phải cầm chuột, tay trái tự nhiên đặt trên bàn phím trong phút chốc, trí óc cuộn trào mãnh liệt, tay phải anh vung lên, đánh phím tanh tách,
buông chuột, ngón tay nhanh như chớp...
Đăng nhập vào trò chơi...
Lý Viện Viện kinh ngạc: "Tư Thành, anh học cách sử dụng máy tính thành thạo như thế từ bao giờ vậy?"
Yến Tư Thành bấy giờ mới như tỉnh táo lại, buông chuột ra, nhìn màn hình mà cất giọng bất đắc dĩ: "Không phải... Anh đâu quen dùng, chẳng hiểu sao
vừa ngồi xuống, liền bị thôi thúc kích thích như vậy..." Anh day trán
nói.
Thay vì nói bị kích thích, thì thà nói rằng thân thể phản xạ có điều kiện
mới đúng... Vô thức mở trò chơi, đăng nhập, Yến Tư Thành nghĩ, cảm giác
này còn sâu sắc hơn cả lúc gặp được cha ruột.
Chắc là người lúc trước rất thích chơi game...
Lúc đăng nhập, khung đối thoại phía dưới không ngừng nhảy lên, Yến Tư Thành nhìn lướt qua, có hơn một trăm tin nhắn, trong đó tám mươi tin hỏi anh
có phải đã chết rồi không, vài người hỏi vì sao anh không chơi nữa, có
cả mấy tài khoản tên con gái hỏi anh xảy ra chuyện gì, cộng thêm cả đống người quan tâm hỏi han, chỉ có một tài khoản "Lục Lục càng khoẻ mạnh"
đang online hỏi: "Này, cậu bận yêu, không thích ch