
i biết là mình vừa phạm phải một lỗi lớn. Bác Châu đứng nơi cửa trong ngóng, vẻ lo âu lộ ra ngoài mặt. Vừa nhìn thấy tôi bà thở phào:
- Lạy trời lạy phật! Con đi đâu mà đi dữ vậy?
- Xin lỗi bác, con đã đi hơi xa.
Phong đứng cạnh tôi nói:
- Cô ấy đi vào tận khu rừng ở sườn núi phía đông làm một giấc ngon lành đó me.
Bà Chương nhìn tôi ngạc nhiên, nhưng bà cười thông cảm, vỗ nhẹ lên vai tôi, bà nói:
- Có lẽ đêm qua cháu không ngủ được phải không? Nhưng cháu đừng vào rừng ngủ như vậy, rắn rít nguy hiểm lắm! Bác lo quá.
Tôi rùng mình:
- Rắn à? Ở đây nhiều rắn lắm sao bác?
- Rừng núi là nhà của rắn mà. Cô đừng quên rằng trước khi con lộ này được khai thông ở đây là nơi hoang vu. Ngoại trừ người dân tộc ra là chỉ có rắn và thú dữ thôi đấy nhé.
- Quả thật tôi lơ đãng và ngu quá! Bác Châu cười cười trấn an:
- Thôi đừng dọa Lệ Thu nữa, thật ra rắn chỉ là con vật hiền từ và nhút nhát, nếu ta không đạp lên người nó. Thôi, lại dùng cơm đi, mọi người đang chờ, cơm canh nguội lạnh hết rồi.
Tôi càng thấy hối hận:
- Ủa? Chưa ai dùng cơm hết à? Con hối hận quá, ngày đầu tiên đến đây mà đã làm đảo lộn trật tự gia đình bác rồi.
Bác Châu gạt ngang:
- Thôi bỏ qua chuyện ấy đi, lâu lâu bị đảo lộn trật tự một lần thế mà tốt, đúng quy tắc quá chỉ là cái máy thôi.
Khi chúng tôi đặt chân tới cửa phòng ăn, thì tôi càng hối hận hơn, trên bàn, cơm đã dọn sẵn. Bác trai đang chắp tay ra sau đi tới đi lui nóng nảy. Tôi biết ông đang bực mình lắm. Diễm Chi rụt rè ngồi nép bên ghế. Thấy tôi bước vào, mặt nàng rạng rỡ lên. Bác Châu lên tiếng ngay:
- Thôi vào dùng cơm đi. Diễm Chi, con vào gọi con Hương đem cơm nóng ra, nhanh lên!
Bác Chương nhìn tôi với ánh mắt gay gắt:
- Cô còn ở đây mấy tháng nữa lận, tốt nhất cô phải hiểu rõ giờ dùng cơm chứ?
Tôi thật ngại ngùng, từ thuở bé tôi không hề bị mắng chửi hay trách móc, bây giờ... bác Châu bước tới, kéo tôi về phía bà:
- Ngồi xuống đây Lệ Thu, bác trai đói bụng nên bực mình.
Rồi bà bảo chồng:
- Anh Chương ăn cơm đi, Lệ Thu nó mới đến mà anh đã làm nó sợ, tội nghiệp nó.
Bác Chương ngồi xuống ghế, rảo mắt khắp bàn:
- Thằng Tú đâu rồi? Sao không có bữa ăn nào có mặt đông đủ hết vậy?
Bác Châu đáp:
- Tôi bảo nó đi tìm Lệ Thu, nó sẽ về đến ngay mà. Tôi thật hối hận, chỉ vì một phút lơ đễnh mà tôi đã gây phiền lòng chủ. Ngồi xuống, tôi thấy giận mình quá. Cô Hương đã mang cơm nóng ra đổi lấy cơm nguội, ( đây là người tớ gái miền núi, khoảng mười bảy mười tám tuổi). Tôi do dự cầm đũa lên, bác Châu bảo:
- Lệ Thu, còn đợi bác gắp thức ăn cho nữa sao? Ăn đi, đừng ngại ngùng gì hết.
Tôi cảm thấy tốt nhất là mình nên vâng lời. Nâng chén lên, tôi yên lặng dùng cơm. Bác Chương là người ăn mạnh nhất, những đũa cơm lùa nhanh vào miệng không ngừng. Hết một chén, ông mới ngẩng mặt nhìn lên:
- Phong, mày nói tao nghe xem, tại sao bãi trường mười mấy hôm rồi mà mày chẳng chịu về nhà?
Phong nhìn cha miệng mỉm cười:
- Chắc cha không thích nghe con nói dối đâu, phải không?
- Khỏi nói. Mày nói thật tao nghe.
- Nếu con muốn nói dối cha, con sẽ bảo là con bận ở lại trường giúp giáo sư sửa bài. Nhưng cha muốn con nói thật, thì con nói vậy. Con ở lại là vì con muốn đặt cho cha chiếc áo da. Nhưng tiệm may may chậm quá, con không thể đợi được.
- Mùa hè nóng thế này mà mày lại đi đặt áo da cho tao à?
- Vâng, cũng vì thế mà người trong tiệm cũng bảo là con điên.
Ông Chương lắc đầu:
- Hừ! Chính tao, cũng bảo mày điên thật đấy!
Kết luận xong, ông lại tiếp tục và cơm vào miệng, nhưng trên mặt vẻ mãn nguyện đã hiện rõ ( dù ông cố gắng lấp liếm). Tôi quay sang nhìn Phong, hắn đang cười đắc ý với mẹ, nhưng bác Châu vẫn thản nhiên như không. Bác trai ăn hết ba chén cơm thì Tú về tới, đầm đìa mồ hôi. Vừa nhìn thấy chàng, tôi vội nói:
- Thành thật xin lỗi anh, tôi đi xa quá làm anh phải tìm suốt buổi:
Bác Chương quay sang tôi. Sự nóng nảy đã biến mất thay vào đấy là sự vui vẻ:
- Ở đây đẹp lắm phải không? Cô có thấy bầy dê của chúng tôi chưa?
- Dạ, có a.
- Trừu hay dê?
- Dạ trừu.
- Chúng tôi còn trên hai mươi con dê, chúng nó dễ thương lại ngon nữa.
- Ngon à.
- Ngon lắm, để hôm nào tôi bảo ông Viên giết một con dê con, đem nướng ăn tuyệt lắm. Nướng nguyên con thì thơm khỏi chê.
Ông hít mạnh vào lồng ngực, điệu bô như đang được thưởng thức. Phần tôi thì cơm không thể nuốt trôi nữa. Nghĩ đến cảnh chú dê con suốt ngày lẩn quẩn bên chân dê mẹ, bi bắt lột da, nướng... thật tội!
Tú kéo ghế ngồi đối diện với tôi qua bàn ăn, cô Hương mang đũa và chén cơm nóng cho Tú. Tú nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng, tò mò. Tôi không hiểu có gì trên mặt mình chăng? Nghĩ đến việc vừa tờ mờ sáng là hắn phải lo cho mẹ tôi về thành phố, sau đó lại phải phơi đầu trong nắng trưa đi tìm tôi, tôi thấy mình thật có lỗi. Hắn vừa và cơm vào miệng, vừa nhìn tôi chậm rãi nói:
- Dì Uyên bảo tôi chuyển lời cho cô là dì muốn cô phải viết thư thường cho dì. Cô cứ viết đi, tôi sẽ mang xuống huyện gởi cho.
Phong chen vào:
- Giao cho tôi cũng được.
Tôi muốn nói rõ cho Tú biết sự hối hận của mình:
- Từ đây đến chợ chắc mệt lắm p