
Hiện tại anh có thể cút.” Trần Việt có điểm thẹn quá hoá giận lạnh lùng đuổi người.
“A, anh đây cút ngay, đi chuẩn bị cơm trưa cho em.” Cảnh Nhiên như mèo trộm được thịt, cười đến xuân tình nhộn nhạo!
A! Thế giới thật là đẹp. . . . Trần Việt cảm thấy ngày đó mình đáp ứng điều kiện của Cảnh Nhiên, quả thực chính là sọ não hỏng rồi, không nói trước mình là một đồng tính luyến ái, chỉ riêng nghĩ đến một tuần lễ phải gặp hắn hai lần, còn phải lên giường hai lần, cô đã cảm thấy mình thật là điên mất rồi.
Nghĩ đến cử chỉ khác thường của mẹ ngày đó, càng nghĩ càng không đúng, nhưng trong lòng lại an ủi mình, dù nói thế nào mẹ là của mình, sẽ không vì người ngoài xếp đặt cô như thế a.
Những năm này mẹ biểu hiện ra là bỏ mặc không để ý tới đối với hành vi của cô, kỳ thật lo lắng thay cô không ít, đối với tình trạng này, mình cũng bất lực.
Chẳng lẽ Cảnh Nhiên xuất hiện, thật sự sẽ có bất đồng sao? Cô kỳ thật cũng rất mê hoặc.
“Trần Việt? Trần Việt?” Mỹ nữ phất phất tay trước mắt cô, cố gắng khiến cho cô chú ý, sau khi cố gắng mấy lần, mới kéo cô như đi vào cõi thần tiên về thực tế.
Mỹ nữ bỉu môi oán trách cô không chuyên tâm: “Là anh hẹn người ta ra đây, lại chỉ chú ý tâm sự của mình, đem em gạt ở một bên nửa giờ, anh có ý tứ gì đây!”
Cô gái nhỏ trang điểm đáng yêu làm nũng, làm cho người bên ngoài có loại cảm giác tê dại nhập tâm, nếu là dĩ vãng, Trần Việt chắc chắn rất chịu đựng mà kéo cô vào trong ngực đùa giỡn một trăm lần.
Nhưng lúc này cô lại không nói nổi tâm tư, đột nhiên nhớ tới Cảnh Mân, tuy cô cũng rất đáng yêu, nhưng hai người cùng một chỗ thì cũng rất ít làm nũng trước mặt cô, có lẽ là nguyên nhân bối cảnh gia đình a, Cảnh Mân tuy nghịch ngợm, thực sự nhiều hơn một phần thành thục mà người cùng tuổi không sở hữu, có lẽ chính là bởi vì Cảnh Mân có loại khí chất đặc biệt này, mới khiến cho mình nhớ mãi cô không quên a.
Nhớ tới Cảnh Mân, liền đương nhiên nghĩ đến Cảnh Nhiên, cái này đối với cô mà nói, vốn nên là người qua đường Giáp, lại thành người xuất hiện nhiều lần nhất trong sinh hoạt của cô gần đây, rốt cuộc là phạm sai lầm ở đâu? Khiến cô cảm thấy, thời gi¬an trôi qua như một đoàn đay rối.
Giương mắt nhìn tiểu mỹ nữ sắp tức nổ trước mắt, Trần Việt rốt cục ý thức được chính mình lại rất không có lễ phép thất thần một lần nữa.
Xin lỗi hướng cô cười cười, “Chờ một chút muốn đi đâu ăn cơm trưa?”
Cảm thấy gần đây buồn bực không ngưng, liền hẹn một tiểu nữ sinh quen ở quán bar đi ra chơi, không nghĩ tới mình vẫn đang thất thần, thật sự là gặp quỷ!
Nghe được đề nghị của cô, tiểu mỹ nữ lập tức mặt mày hớn hở: “Đi một nhà hàng Tây mới mở ở đường dành riêng cho người đi bộ gần đây ăn đi, ăn xong thuận tiện có thể đi dạo phố, người ta đều không có quần áo đẹp mặc ra đường, anh mua choem được không.”
Trần Việt cong khóe miệng nhẹ gật đầu, “Có thể.” Trong nội tâm lại cười nhạo không thôi, đây là khác nhau a, trước tặng quà cho Cảnh Mân, đều phải tìm một ít cớ tặng quà, Cảnh Mân mới có thể vui vẻ nhận lấy, người này trước mắt tốt hơn, cứ mặt không đỏ hơi thở không gấp đề nghị, cũng không nghĩ, các cô chỉ mới gặp mặt lần thứ hai !
Kết giao có tính chất quá mạnh như vậy, làm cho cô có điểm không thoải mái.
Sau đó nghe tiểu mỹ nữ thao thao bất tuyệt trò chuyện phục sức lưu hành mùa này, các loại hàng hiệu đồ trang điểm, khiến cô nghe buồn ngủ, loại chủ đề này trước kia cô cảm thấy còn miễn cưỡng có thể chịu được, nhưng bây giờ làm cho cô rất là phản cảm, cô rốt cuộc là làm sao vậy.
Tại cô thiếu chút nữa muốn chạy trối chết, điện thoại hợp thời vang lên, cô xin lỗi hướng mỹ nữ cười cười, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, giữa lông mày tức thì quấn quýt thành đoàn.
Mấp máy miệng mới không tình nguyện nhận, “Có chuyện gì?” Người có thể làm hình tượng phong độ nhẹ nhàng của cô rạn nứt, ngoại trừ Cảnh Nhiên ra không còn ai.
“Em ở đâu?” Người đàn ông đầu bên kia điện thoại cười thật cởi mở, cô chán ghét loại tiếng nói đàn ông đặc biệt trầm thấp này, cứ như hiển lộ rõ ràng sức quyến rũ của hắn.
“Anh hỏi cái này làm cái gì?” Trong giọng nói Trần Việt mang theo phòng bị, còn có chút tố chất thần kinh hướng cửa ra vào quán cà phê quan sát, chỗ tầm mắt có thể đạt được, ánh mặt trời sáng quắc, có điểm chướng mắt.
“Hôm nay anh nhàn rỗi, nấu cháo cá cho em, cảm mạo xong rồi ăn cái này không tồi.” Giống như nghe không ra lạnh nhạt trong lời nói của cô, giọng đàn ông ấm áp giống như ánh nắng sáng quắc bên ngoài, có loại cảm giác bị phỏng tai.
“Không cần, chút nữa chúng tôi muốn đi ra ngoài ăn.”
“A, nếu như em đang ở công ty…, ra lấy liền đi, có thể bỏ tủ lạnh lưu đến xế chiều đã đói bụng mới ăn.” Cảnh Nhiên đầu bên kia điện thoại vẫn không thuận không buông tha nói.
Trần Việt hít một hơi thật sâu, nhìn nhìn tiểu mỹ nữ cau mày bên cạnh, đột nhiên cảm thấy bị Cảnh Nhiên trộn lẫn như vậy, mình cũng không tâm tình ước hẹn với tiểu mỹ nữ.
“Tôi xuống.”
Cúp điện thoại, cô hướng tiểu mỹ nữ nói ra: “Có chút việc anh phải đi xử lý, chúng ta hôm nào lại hẹn nha.”
Tiểu mỹ nữ thất vọng nhếch miệng, không quá tình n