XtGem Forum catalog
Bẻ Em Không Thương Lượng

Bẻ Em Không Thương Lượng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322322

Bình chọn: 9.5.00/10/232 lượt.

thừa dịp con sinh bệnh hạ độc thủ đối với con, thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm, uổng phí bình thường mẹ đối với hắn tốt như vậy, hắn lại là một tên lòng lang dạ sói, hôm nay cho dù liều mạng già của mẹ, mẹ cũng sẽ thay con lấy lại công đạo! . . . .” Tâm tình Mẹ Trần kích động nói một đống lời, lại nói đến hai người không hiểu ra sao.

Cảnh Nhiên cố gắng hiểu ý tứ chính trong lời nói mà lão thái thái biểu đạt, cuối cùng có kết luận, lão thái thái xem hắn như lưu manh! !

Nhận thức này khiến hắn quá sợ hãi, bối rối vẫy tay muốn giải thích: “Bác gái. . . Không. . . Không phải như người nghĩ. . . !” Đáng chết, thời điểm mấu chốt đầu lưỡi hắn lại thắt lại.

Trần nương nương nghe được thanh âm ở cổ họng Cảnh Nhiên, nhịn không được lại tức sùi bọt mép, vung chày cán bột làm bộ muốn đi đánh hắn, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ nói: “Cái gì không phải như tao nghĩ, mày thân thể trần truồng nằm ở bên cạnh con gái của tao, tao còn có thể nghĩ loại nào, mày lưu manh mặt người dạ thú này!”

Lão thái thái đưa lưng về phía Trần Việt hướng Cảnh Nhiên đánh tới, chày cán bột trên tay nửa điểm cũng không lưu tình gõ lên người hắn, Cảnh Nhiên bối rối né tránh trong nháy mắt lại đối diện đôi mắt của lão thái thái, thình lình phát hiện bà đang nháy mắt hướng hắn làm mặt quỷ.

Cảnh Nhiên tuy không phải người thông minh, thực sự không ngu ngốc, sau khi phát hiện lão thái thái nháy mắt, trong nháy mắt rõ ràng bà đang diễn tuồng gì, liền thuận theo tự nhiên phối hợp lại.

“Ôi. . . Bác gái. . . Bác đừng đánh. . . Đánh nữa sẽ đánh ra nội thương.” Hắn vừa ôm đầu cầu xin tha thứ, trong lòng vừa nén giận lão thái thái, nếu là đang diễn trò, vậy không cần phải đánh ác như vậy a, bà đánh xuống từng cái như vậy, không nội thương toàn thân cũng sẽ tím xanh, chẳng lẽ không thể hạ thủ lưu tình một chút?

“Tao đánh chết màyđồ chó này, con gái của tao đều bị mày làm bẩn, đánh mày bị thương tính là cái gì, mày có tin hôm nay tao sẽ đánh mày tàn phế hay không!”

Trên giường Trần Việt nhìn một màn trước mắt này, lập tức dở khóc dở cười, nhìn đến mẹ dùng sức đánh như vậy, trong nội tâm đột nhiên có một chút không nỡ, liền vội vàng nắm áo ngủ mặc lên, liền chạy tới khuyên can.

“Mẹ, đừng đánh! Sự tình không phải như mẹ nghĩ!” Cô vươn tay qua, liền thoải mái ôm lấy mẹ đang ở biên giới nổ tung.

Trần nương nương bị con gái vây khốn, trong nội tâm cũng thầm thở phào một cái, thật đúng là đừng nói, cầm chày cán bột đuổi theo đánh người, thật đúng là mất sức lực, khiến bộ xương già của bà mệt chết rồi, vừa nghĩ như thế, nhịn không được vừa âm thầm trừng mắt nhìn tiểu tử thúi này, sợ bị đánh muốn tránh liền trốn a, cư nhiên còn chạy khắp nơi cả phòng, cũng không nghĩ bà đã sắp 60 tuổi, diễn tuồng như vậy đâu có dễ dàng!

“Mẹ, không phải hắn chiếm tiện nghi con, là con sốt cao chiếm tiện nghi hắn mới đúng!”

Trần Việt thấy tâm tình mẹ vô cùng kích động, nhịn không được có chút lo lắng, cho dù mẹ có suy nghĩ thoáng cỡ nào, khi thấy con gái trộm tình với đàn ông khác trong nhà, cũng sẽ là cái đả kích không nhỏ.

Chính là sự thật đã bày ở trước mắt, cô cũng chỉ cứng da đầu thừa nhận, cũng vô ý thức cảm thấy Cảnh Nhiên vô tội, muốn bảo vệ hắn chu toàn, liền ôm hết cái sai đến trên người.

“Trần Việt em . . .” Cảnh Nhiên kinh ngạc há to mồm, hắn không nghĩ Trần Việt sẽ nói ra như vậy, dù sao hai người cũng là người lớn, làm chuyện như vậy cũng đều là anh tình tôi nguyện, căn bản nói không rõ ai đúng ai sai.

Nhưng cô mới mở miệng, liền đem trách nhiệm ôm đến trên người mình hết, cô là đang bảo vệ hắn sao?

Trần nương nương quay đầu trở lại trừng mắt con gái, mặt đều tức xanh rồi, “Con. . . Con đang nói cái gì, là con chủ động quyến rũ người ta??” Trần nương nương phát run hỏi cô, khi tìm được cái gật đầu trả lời thuyết phục khẳng định của nữ nhi thì “Oa” một tiếng khóc lên, “Trời ạ, tôi, Trần Tuệ Hân cả đời quang minh lỗi lạc, kết quả lại sinh ra một đứa con gái bất hiếu như vậy, tôi không sống được a!”

Hai người trẻ tuổi đứng ở một bên, nhìn lão thái thái ngồi dưới đất khóc đến kêu trời kêu đất, nhìn nhau, lập tức 囧囧 ngây ngốc.

Cảnh Nhiên nắm quần áo ném loạn một bên của mình mặc vào, mới nửa ngồi xuống an ủi lão thái thái: “Bác gái, bác đừng như vậy, chuyện ngày hôm nay, cháu sẽ chịu trách nhiệm.”

Tiểu tử thúi, cuối cùng biết rõ phải nói trọng điểm rồi! Trần nương nương thầm mắng một câu, cũng rất phối hợp thu hồi nước mắt, “Cậu thật sự sẽ chịu trách nhiệm?”

“Vâng.” Cảnh Nhiên trịnh trọng gật đầu.

“Ngừng. . . .” Trần Việt phát hiện tình thế càng phát ra không khống chế được, vội vàng lên tiếng hô ngừng, “Con đây đã lớn rồi, không cần người khácphải chịu trách nhiệm.” Đến lúc này, cô ẩn ẩn phát hiện sự tình có điểm kỳ quặc, nhưng còn nói không được điểm gì không đúng, hai người trước mắt thật đúng là khôi hài, một hồi liền chuẩn bị đem tương lai của cô thu phục, thật sự là tức cười.

Trần nương nương vừa nghe lập tức nhảy lên thật cao, “Con. . . . Con còn biết hổ thẹn không, cô gái nhà người ta có ai da mặt dày giống con, mặc kệ ai ăn ai, đã ăn,