
c xoa xoa giữa hai chân mày, bây giờ toàn bộ niềm hy vọng đặt trên người đạo
diễn Ôn Dương.
Đang vào lúc thở dài bất đắc dĩ, bả vai thấy ấm áp…
"Mẹ?" Úc Noãn Tâm nhìn vào cặp mắt lo lắng của Bà
Úc.
"Noãn Tâm, con gặp phải phiền phức gì phải không?"
Úc Noãn Tâm cố nén nỗi mất mát trong lòng, cười cười.
"Không có, mẹ suy nghĩ nhiều rồi. Là như vậy, con muốn chuyển viện cho
ba!"
"Chuyển viện?" Bà Úc nhìn nàng khó hiểu.
Úc Noãn Tâm gật đầu, ôm bả vai mẹ nói: "Trình độ điều
trị ở đây có hạn, con muốn tìm bệnh viện tốt nhất để điều trị cho ba. Ba năm
trước vì bất đắc dĩ mà con rời khỏi cha mẹ, bây giờ con không thể trơ mắt nhìn
ba không qua khỏi đươc."
"Nhưng mà"
"Mẹ, con đã quyết định rồi, hơn nữa đây cũng là kiến
nghị của bác sĩ chủ nhiệm, bệnh tình của ba rất hiếm gặp. chỉ có chuyển đến bệnh
viện có điều kiện điều trị tốt nhất mới có hy vọng chữa trị!"
Bà Úc nhẹ nhàng gật đầu một cái. "Chuyện này mẹ cũng biết,
Noãn Tâm, con chọn được bệnh viện rồi sao?"
"Con nghĩ đưa cha chuyển tới bệnh viện Elton John, đây
là bệnh viện chuyên về bệnh tim, cũng sẽ có biện pháp điều trị biến chứng. Hơn
nữa bệnh viện này cách nhà con rất gần, con có thể đến thăm ba, chăm sóc ba bất
cứ lúc nào." Úc Noãn Tâm nói một cách kiên định.
Bà Úc sửng sốt, "Bệnh viện Elton John? Mẹ nghe nói đó
là bệnh viện tư nhân hàng đầu, hình như là chuyên phục vụ cho quý tộc, chúng
ta…"
"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ nghĩ cách, cho dù thế nào con
cũng phải chữa trị tốt cho ba!"
Trong mắt Úc Noãn Tâm lóe lên vẻ kiên định!
Nằm ở Meryland Baltimore là bệnh viện Elton John, là một bệnh
viện có môi trường và điều kiện điều trị tiên tiến đứng đầu.
Cây xanh mọc xung quanh bệnh viện thành từng hàng, đường vào
tòa nhà bệnh viện đều ngửi thấy được mùi thơm thoang thoảng, mà không phải là
mùi nước khử trùng vốn có của bệnh viện. Chất lượng không khí phòng bệnh của bệnh
viện được giám sát nghiêm ngặt, có trang bị máy tính kiểm soát thông gió chuyên
nghiệp.
Quan trọng hơn, nhiều bác sĩ hàng đầu ở Mỹ, thậm chí là trên
thế giới đều tụ lại ở bệnh viện này, bao gồm cả những người đoạt giải Nobel,
trong đó có nhiều chuyên gia hàng đầu về y học.
Úc Noãn Tâm thất thần đi trên bãi cỏ, trong đầu vẫn quanh quẩn
lời nói của viện trưởng như trước…
"Úc tiểu thư, đối với bệnh tình của ba cô, bệnh viện
chúng tôi quả thực cảm thấy rất hứng thú. Nhưng ngại là bệnh viện của chúng tôi
chỉ phục vụ cho xã hội thượng lưu, đây là quy củ của bệnh viện, tôi nghĩ tôi
không giúp được gì cho cô."
…
Một trận hít thở không thông mạnh mẽ nổi lên trong lòng Úc
Noãn Tâm, nàng ngồi vô lực trên ghế, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ vẻ tái nhợt.
Mấy ngày nay nàng thực sự mệt mỏi quá rồi, không chỉ phải đối
mặt với vấn đề các hợp đồng bị hủy bỏ, còn phải chạy đến bệnh viện này một chuyến.
Hai ngày nữa chính là ngày nàng chuẩn bị đưa ba chuyển viện tới đây, thế nhưng
điều kiện để nhập vào viện này thực sự rất nghiêm ngặt, làm cho nàng nghĩ mọi
cách, thậm chí cầu xin, đều không làm nên chuyện gì.
Giờ khắc này, nàng cảm thấy bản thân rất vô dụng!
Nước mắt tích tụ sau nhiều ngày rốt cục không nhịn được nữa
rơi xuống, như thủy tinh lóng lánh rơi trên da thịt trong sáng của nàng, từng
giọt từng giọt, dáng vẻ xinh đẹp khiến lòng người thương xót…
Cho dù là ở ba năm trước đây, nàng cũng không cảm thấy tuyệt
vọng như thế. Sự kiên cường nhiều ngày nay chỉ là ngụy trang, chỉ là nàng không
muốn biểu lộ ra vẻ mặt yếu đuối trước mặt mẹ mình. Thế nhưng… nàng chỉ là một
người con gái mềm yếu.
Nhất là bây giờ, nàng thực sự rất sợ bản thân mình làm không
được, thực sự rất sợ bởi sự bất lực của bản thân mà dẫn đến việc điều trị cho
ba thất bại!
Nước mắt, bất lực mà chảy xuống…
Trong mù mịt, một chiếc khăn tay trắng nõn xuất hiện trước mắt
Úc Noãn Tâm.
"Lau một chút đi, nước mắt của con gái rất quý
giá…" Kèm theo là giọng nói dịu dàng của một cô gái, nhẹ nhàng vang lên
bên tai nàng, tựa như chiếc lá lướt trên mặt nước, trong trẻo êm tai.
Giọt nước mắt rơi trên chiếc khăn tay, Úc Noãn Tâm giật
mình, nàng nhìn lên phía trước dọc theo một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại, chỉ thấy
một người con gái đẹp như nữ thần ánh trăng đang cười nhìn nàng, nụ cười của cô
rất dịu dàng, tựa như tiếng nước êm dịu. Chỉ nhìn cô ấy thế này mà đã khiến
nàng cảm thấy một chút hạnh phúc.
"Cảm ơn cô…" Úc Noãn Tâm tiếp nhận khăn tay, lau
khô nước mắt.
Người con gái nhẹ nhàng cười, nghiêng đầu nhìn nàng.
"Người con gái xinh đẹp như cô hẳn là phải luôn luôn tươi cười chứ."
Úc Noãn Tâm đứng dậy, lần này thấy trên người cô gái trước mắt
cũng mặt quần áo bệnh nhân, không khỏi xấu hổ cười cười, không nghĩ tới mình lại
được một người bệnh khuyên bảo.
Dường như cô gái nhìn thấu tâm trạng của nàng, nhẹ nhàng kéo
bàn tay nhỏ bé của nàng, nói: "Tuy tôi không biết cô xảy ra chuyện gì,
nhưng trên thế giới này không có chuyện gì là không giải quyết được, chỉ cần cô
kiên trì, cho dù thế nào, ông trời cũng sẽ chiếu cố cho cô."
"Cảm ơn cô!" Úc Noãn Tâm không biết bản thân mình
đã nói gì, sau khi gặp đư