XtGem Forum catalog
Bảy Kiếp Xui Xẻo

Bảy Kiếp Xui Xẻo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325182

Bình chọn: 9.00/10/518 lượt.

một lúc nữa hả, thấy

vật nhớ người ư?”

Ta lẩm bẩm trong bụng, tên này lại giận gì chứ… Sơ Không mất kiên nhẫn tóm lấy tay ta kéo lên phía trước, cô gái kia đã biến mất trong bức tường đá, Sơ Không cũng kéo ta đâm đầu vào tường.

Không ngờ bức tường này lại như không khí, chúng ta dễ dàng đi qua.

Đầu bên kia là một cái động dài dằng dặc khác, cô nương quỷ hồn đợi bên

vách đá, khẽ nói: “Cứ đi thẳng theo động này là có thể ra ngoài.” Cơ thể nàng ta lóe lên rồi chợt biến mất, chỉ còn dư âm vang vọng: “Nếu hai vị gặp Tử Huy, xin hãy chuyển lời rằng A La luôn chờ chàng. Ta… chỉ nhớ

được điều này thôi. Đa tạ.”

Âm vang tản đi, ta xoay người sờ lên

bức tường hư ảo mới đi qua vừa nãy, bàn tay lại xuyên qua đó, ta ngẩn

người nói: “Huyễn thuật?”

Một tàn hồn đã mục nát còn có thể dùng

huyễn thuật! Điều này khiến ta vô cùng kinh ngạc. Nếu lúc sinh thời cô

nương đó không phải người đã đắc đạo thành tiên thì chắc chắn là một đại yêu nghiệt gây họa nhân gian. Sơ Không liếc mắt nhìn ta, mỉa mai: “Ai

bảo ngươi cứ đồng ý yêu cầu của người lạ lung tung, thế gian này không

có ai đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”

Ta bĩu môi: “Thì sao, dù gì nàng ta cũng có hại tới tính mạng của chúng ta đâu.”

“Vốn dĩ nàng ta định hại chúng ta.” Sơ Không nói xong vênh mặt đi về phía

trước, ta lật đật đi theo. Hắn đi quá nhanh mà kinh nguyệt của ta lại

chảy vừa mạnh vừa đau, ta vội vàng túm hắn lại. Không biết tự khi nào,

lúc chỉ có riêng hai người, ta lại trở nên dũng cảm hơn, mặt cũng dày

hơn rất nhiều, có lẽ là vì trước mặt người này bao nhiêu nét xấu đã bộc

lộ hết rồi…

Vì thế bây giờ ta mới dám bĩu môi, mượn câu cô gái kia hỏi ta lúc nãy mà hỏi thẳng thắn hắn: “Sơ Không, ngươi đang ghen gì thế?”

Sơ Không đứng lại, cứng hình, im lặng hồi lâu, rồi đột nhiên quay ngoắt

đầu lại nhìn ta, mặt như Tu La: “Con mắt nào của ngươi thấy ta đang

ghen!”

“Hai mắt đều thấy.”

Sơ Không ngoảnh đầu bước đi: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ông đây không rảnh đi ghen.”

Ta rảo chân bước theo: “Bây giờ ngươi đang ghen.”

Hắn nghiến răng: “Không phải.”

Ta lắc đầu thở dài: “Ta đã vạch trần chuyện ngươi thích ta ở trước mặt

ngươi bao nhiêu lần rồi, vì sao ngươi không chịu thành thật một chút

hả?”

Sơ Không lại dừng bước, ta không kịp dừng đâm sầm vào lưng

hắn. Đột nhiên hắn túm lấy ta, sau khi trời đất quay cuồng thì lưng ta

nhói đau, Sơ Không ấn ta lên tường đá, mùi hương chỉ thuộc về đàn ông

trên người hắn xâm nhập vào mọi giác quan của ta, rõ ràng… mới đây thôi

mùi hương này còn là của ta, nhưng khi bay tới từ một người khác lại

khiến tim ta bất giác đập loạn nhịp.

Sơ Không như đang quyết tâm

xoay chuyển thế yếu, hắn dùng một tay túm lấy hai tay ta, đặt nó trên

đỉnh đầu, áp chặt lên tường, tay còn lại nâng cằm ta lên, để ta ngẩng

đầu nhìn hắn. Tư thế này vừa vô cùng mờ ám lại đầy tính khiêu khích. Ta

có thể cảm nhận thấy hơi thở của hắn phả lên mặt ta chỉ gần trong gang

tấc: “Nếu vậy, Tiểu Tường Tử.” Giọng hắn đượm vẻ quyến rũ, khàn khàn

hỏi: “Vì sao ngươi không chịu thành thật một chút đi?”

Ta nhìn

thẳng vào hắn, khoảng cách quá gần khiến ta gần như hoa cả mắt, ta chớp

một cái, đảo mắt lên đỉnh đầu của hắn: “Ta vẫn luôn thành thật mà.”

“Ồ, vậy ngươi nói xem, giờ ngươi đang nghĩ gì?” Hắn thổi vào tai ta, hơi

thở ấm áp khiến tai ta ngưa ngứa, ta giật tay định gãi thì Sơ Không lại

túm càng chặt: “Ngoan, nói thật!”

Ta im lặng một lát, quả quyết

đáp: “Phía dưới máu chảy mạnh quá, chắc miếng vải không thấm nổi nữa

rồi, chúng ta mau ra ngoài tìm nơi để đổi miếng khác đi.”

Cổ tay được thả lỏng, ta thấy mặt Sơ Không sững sờ như bị sét đánh.

Ta thừa dịp rụt tay về, ôm lấy bụng, bình tĩnh đi về phía trước: “Ra ngoài thôi.”

Ta không biết vẻ mặt Sơ Không đằng sau trông như thế nào, chỉ nghe thấy

tiếng hắn vỗ mặt, thở dài thườn thượt rồi lộ vẻ âu sầu: “Ngươi đúng là

rất thành thật.”

Lúc đó dù mặt ta có dày thế nào cũng không kìm

được đỏ mặt, hơi thở của Sơ Không và hơi ấm luôn có trên người đàn ông

bây giờ vẫn quẩn quanh bên tai ta. Ta ngửa mặt thét lên trong cơn sóng

lòng dồn dập: “Mẹ kiếp, ngươi học được mấy chiêu này ở đâu thể hả! Đừng

có… quyến rũ thành công người ta như thế chứ!”

Quả đúng như lời

cô nương tàn hồn nói, cứ đi thẳng theo động này chẳng mấy chốc đã thấy

ánh sáng mặt trời. Rõ ràng ở trong động không lâu, nhưng tới khi tiếp

xúc lại với ánh mặt trời lại có một cảm giác như hồi sinh, ta sung sướng chạy ra ngoài, tai dần nghe thấy tiếng nước sông chảy cuồn cuộn. Rời

khỏi động, ta nheo mắt một lát để thích nghi với ánh sáng, thấy phía

trước là một chỗ nước nông nhiều sỏi, đi lên trên vài bước nữa là con

sông đang chảy xiết, vừa ngẩng đầu lên thì thấy bên kia là vách núi dựng đứng, đó chính là nơi ta và Sơ Không rơi xuống.

Ta ngoảnh đầu

lại nhìn cái động phía sau, có chút bùi ngùi nói: “Đó không phải là nơi

Tử Huy sống, nhưng vì sao trong đó lại bày biện giống hệt nơi ở của Tử

Huy?”

“Còn phải hỏi.” Sơ Không đã ổn định tinh thần xong, lấy lại dáng vẻ thường ngày, nhìn ta vẻ chán ghét, nói: “Một người phụ nữ đã