XtGem Forum catalog
Bảy Kiếp Xui Xẻo

Bảy Kiếp Xui Xẻo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325224

Bình chọn: 7.00/10/522 lượt.

Không gật đầu: “Tuy không biết tại sao, nhưng quả thật đã đổi lại rồi.”

Ta giận tím mặt: “Khốn nạn! Chó má! Thật là hoang đường!” Mắng ba câu này

xong ta lại ôm bụng nhịn đau, rồi mới có sức mắng tiếp: “Linh hồn trú

ngụ trong thân xác là trật tự của luân hồi, đất trời đã định sẵn, chỉ có giếng luân hồi mới có thể thay đổi. Ngay cả thần tiên cũng không được

tự ý hoán đổi sinh linh mệnh hồn, kẻ nào to gán dám đổi chúng ta lại với nhau! Đảo lộn trật tự trời đất! Đáng chết!”

Sơ Không liếc ta một cái: “Ngươi bất mãn với cơ thể hiện giờ của công chúa thì có.”

Ta ôm bụng, nghiến răng trèo trẹo: “Mẹ kiếp, ai muốn tự dưng phải chịu cục nợ này chứ!” Bụng đau thôi thì không sao, điều khiến ta lo lắng nhất

là, cơ thể của công chúa này chỉ sợ chẳng cần ai hại cũng sống không nổi hai mươi năm nữa! Trước kia là Sơ Không đau, tuy ta hơi mềm lòng, nhưng không trải nghiệm chân thực như bây giờ.

Thì ra… cơn đau mỗi độ đến tháng, lại là như thế…

Ta bỗng thấy bụng mình âm ấm, Sơ Không ôm lấy bụng giúp ta từ phía sau.

Người ta hơi cứng lại, nghe hắn nói: “Ta biết giờ ngươi đang bực lắm,

nhưng đây đâu phải là ta cố ý làm vậy. Nơi đây là đâu, sao chúng ta tới

đây được, giờ ta vẫn chưa biết tí nào. Nhưng ta nghĩ nơi này chắc chắn

có gì kì lạ mới hoán đổi được linh hồn của chúng ta, nếu tìm được nguyên nhân…” Giọng Sơ Không ngượng nghịu: “Nếu tìm ra, chúng ta đổi lại là

được.”

Một cảm giác kì lạ dấy lên trong lòng, ta nghiêng đầu, nhờ ánh sáng yếu ớt trong động, im lặng quan sát gương mặt nghiêng nghiêng

của Sơ Không.

Hắn quay ngoắt đầu không biết nhìn đi đâu, có lẽ là vì ánh mắt của ta quá nóng bỏng, nhìn tới cháy cả mặt hắn. Hắn đảo mắt, liếc vội ta một cái rồi lại nhìn về phương xa: “Hừ… Hừ! Ngươi đừng có

hiểu lầm! Chẳng qua là ta thấy nếu đã đầu thai rồi thì cứ để yên như thế đi, thần tiên nên tuân theo ý trời, nên…” Hắn lắp ba lắp bắp mãi không

tìm được câu kế tiếp, ta vẫn nhìn chằm chằm vào mặt hắn, Sơ Không nhịn

được một lúc, rồi chả hiểu sao lại lên cơn: “Tóm lại, đổi về là được!

Ngươi đừng dán mắt vào ta nữa!” Hắn quay ngoắt đầu lại lừ mắt nhìn ta.

Ta đảo mắt đi, ngoan ngoãn không nhìn hắn nữa, mà nhìn xuống bàn tay to

rộng đang ôm bụng cho ta. Hơi ấm của đôi tay này nhóm lên một ngọn lửa

nhỏ trong bụng ta, lan truyền theo máu đốt cháy cả người.

Ta đặt tay lên tay của Sơ Không, kích động thốt lên: “Ngươi phải nhớ đó! Chúng ta hứa với nhau! Ngươi nói rồi đấy!”

Sơ Không sững sờ, liếc mắt nhìn ta một lúc lâu rồi nghiến răng đáp: “Phải, ta nói rồi… Ta lỡ mồm!”

Bụng lại quặn lên, ta nhịn, cười đáp: “Vậy chúng ta đi xem xét xung quanh

trước đã, cứ ở mãi một chỗ cũng không phải là cách.” Ta kéo tay Sơ

Không, nhổm dậy nói: “Hình như bây giờ không đau nữa rồi, chúng ta mau

đi xem xét nơi này đi.”

Sơ Không liếc ta mấy cái, giành phần đi trước: “Hừ, là ngươi nói đấy nhé, tí nữa đừng than mệt với ta.”

Vừa đi vừa ngó nghiêng, ta mới thấy nơi này cực kì kì lạ, rõ ràng bốn phía

đều là vách đá, không có bất kỳ chỗ lọt sáng nào, ấy vậy mà ở nơi này

mắt thường vẫn nhìn thấy. Thạch nhũ lơ lửng trên đỉnh động còn giống ám

khí hơn là đá, đợi người bất cẩn giẫm lên cơ quan, thì nó sẽ rơi hết

xuống. Càng đi sâu vào trong động, sát khí sắc bén bên trên càng hiện

rõ.

“Này.” Ta không nhịn được gọi Sơ Không đang đi phía trước, “Nơi này có gì đó là lạ.”

“Suỵt, im lặng.” Sơ Không đột nhiên dừng bước. Ta vội vàng chạy tới áp chặt

vào lưng hắn, hơi hoang mang ngó nghiêng xung quanh: “Sao? Có gì xảy ra

à?”

Giọng của ta còn đang vang trong động, thì bỗng nghe thấy một tiếng “ầm” xé gió lao tới, một cây thạch nhũ rơi thẳng xuống, sượt qua

tai ta, cắm phập xuống đất. Ta sửng sốt, ngẩng đầu lên, sau đó nắm chặt

lấy áo Sơ Không: “Chết… chết rồi!”

Như thể muốn xác minh suy đoán của ta, thạch nhũ rơi xuống liên tiếp. Hắn ôm lấy eo ta, bụng ta lại

nhói đau, bỗng không kìm được rên thành tiếng. Sơ Không nói: “Cố nhịn.”

Cơ thể tướng quân này đổi cho Sơ Không dùng quả nhiên tốt hơn rất nhiều,

hắn ôm lấy cục nợ ta đây tránh trái tránh phải, thi triển khinh công

tuyệt đỉnh mà không tốn chút sức lực nào, né được tất cả đống thạch nhũ

nhiều như mưa. Đứng vững lại, hắn hài lòng nhìn tay mình, giọng đượm vẻ

đắc ý: “Cơ thể này được đấy, Tiểu Tường Tử, sao trước kia ngươi chẳng

làm được cái tích sự gì với nó thế?”

Ta ôm eo Sơ Không run rẩy hồi lâu, ngơ ngác mãi không thốt lên được một câu.

Vị công chúa này vừa mới sinh non xong, Sơ Không lại không biết chăm sóc

cơ thể phụ nữ, chẳng hiểu đã lôi cái thân thể này đi làm trò gì. Mới nãy còn bị ngâm trong nước lạnh, giờ thì đau tới mức khiến ta thà chết còn

hơn. So với cái vẻ đắc ý của Sơ Không kia, hiện giờ ta như kẻ vô dụng đã bước một chân vào quan tài.

Kể ra Sơ Không cũng thấu hiểu sâu sắc nỗi đau của ta, không hề lên tiếng trêu trọc.

Hang động tĩnh lặng hồi lâu, hắn chợt thở dài: “Đúng là…” Ta bỗng thấy người mình nhẹ bẫng, không ngờ Sơ Không lại bế thốc ta lên. Ta giật mình, vội vàng ôm lấy cổ hắn. Mày Sơ Không nhíu chặt, có chút bất mãn liếc ta:

“Đúng là đồ phiền