
chằm nam nhân một hồi lâu, nói không lên lời.
Không biết vì sao, bắt đầu từ hôm qua, nam nhân này có gì đó quái quái, nàng
nhìn kỹ bên trong ánh mắt của hắn mang theo tức giận, còn có chút âm
lãnh!
“Muốn cái gì?”
Ơ, cả giọng nói cũng mang âm điệu lành lạnh.
“Cái này. . . . . . Ngày mai ta muốn đi ra vùng ngoại ô một chút.” Nàng hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói.
“Ngoại ô? Nơi nào?”
Lạnh không chịu được, nàng suy tính có nên trở về phòng mặc thêm áo bông vào hay không?
“Ti trấn.” Nàng rốt cuộc không nhịn được, hắt hơi một cái, vuốt vuốt mũi, xác định có cái gì đó không đúng.
“Tốt.”
“Ah?” Dứt khoát như vậy? Không ổn.
“Chuẩn bị một chút, ta đi cùng nàng.” Hắn đứng dậy.
“Hả? Đợi chút, ta. . . . . . Chàng . . . . . Chàng muốn đi cùng?” Nàng nóng lòng vội vàng kéo hắn.
“Nàng không phải là muốn đi Ti trấn sao?” Hắn nhìn chằm chằm nàng.
“Này. . . . . . Thì đúng rồi, nhưng gần đây không phải là chàng rất bận sao?
Ta thấy. . . . . . Ta có thể tự mình đi cũng được, hiện tại lên đường,
qua ba. . . . . . Không, hai ngày sau sẽ quay về thôi.” Vốn là xòe ra ba ngón tay, lại nhìn thấy khuôn mặt hắn trầm xuống liền cụp bớt một ngón. Nàng quyết định nhanh, lộ trình dạo bước nhanh một chút nói không chừng hai ngày sau có thể đủ để trở về rồi.
“Nàng là đang nghĩ cho ta sao?”
“Vậy. . . . . . Cũng không hẳn vậy, chàng một ngày kiếm bạc tỷ, ta không thể
cứ quấn lấy chàng mãi, khiến chàng không thể làm chánh sự, một thê tử
tốt phải biết độc lập, không phải sao?” Nàng dày mặt cười khúc khích.
Nếu để cho hắn biết mình vội đi giúp Vinh Phú, không chừng đừng có nói
là thân thích cũng không cứu được, ngay cả Vinh Phú cũng gặp nạn.
Chỉ thấy khuôn mặt đẹp của hắn lộ ra tia lạnh, thật lâu không nói một câu,
khiến cho bàn chân nàng cũng lạnh luôn. Nam nhân này quái đến cực điểm,
nếu không phải là lúc này thật sự có việc, nàng nhất định sẽ hỏi cho
thật rõ ràng.
Thật lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng “Đi đi!”
Nàng thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ rất sợ hắn đổi ý, người nàng như một làn khói lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
Nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, biểu tình của Cừu Thường Khiêm trở nên
lạnh đến cực hạn. Mặc dù hắn tự bắt mình phải tin tưởng nàng, nhưng tâm
lại không ngừng chìm xuống.
"Thế tử phi, ngài có khách." Mới buổi trưa, tổng quản liền tới ngoài cửa phòng báo.
Mao Uy Long ngáp dài, không biết tại sao, tối hôm qua tướng công giống như
uống nhầm thuốc, phát cuồng muốn nàng suốt đêm, làm cho lúc này lưng
nàng rất đau, toàn thân vô lực.
"Không gặp." Nàng bò lên giường, tính toán tìm lại cảm giác ngủ bù, lại vừa có cảm giác dậy có lẽ sẽ khôi phục chút tinh lực.
"Nhưng. . . . . . Hắn nói nhất định không thể không gặp ngài, nếu không sẽ không đi."
Nàng cau mày. "Đó, người nào mà lại không thể không gặp ta?" Nàng ngồi dậy trên giường, bộ mặt không kiên nhẫn.
"Là Vinh Phú."
"A, " nàng kinh hoảng nhảy xuống giường. "Gặp, ta gặp!"
Nàng lập tức rửa mặt, chỉ chốc lát sau liền vội vàng chạy vội tới ngoài cửa lớn, quả nhiên nhìn thấy Vinh Phú đang chờ ở đó.
"Làm sao ngươi tìm tới cửa?" Mao Uy Long kéo người tới biệt sảnh (phòng ở
phía xa), hốt hoảng hỏi. Ngộ nhỡ bị tướng công nhìn thấy liền nguy rồi.
"Nô tài có việc gấp van ngài giúp một tay." Vinh Phú cũng là mặt khổ qua
(khổ qua = mướp đắng. Câu này ý nói là mặt nhăn nhó, khổ sở).
"Chuyện gì?" Nàng vội vàng hỏi, một đôi mắt nhỏ dáo dác ngó xung quanh, chỉ sợ
người không nên xuất hiện sẽ xuất hiện, giống như là làm việc gì trái
với lương tâm vậy.
"Nô tài tìm được thân thích đã mất tích."
"Vậy rất tốt, làm sao mặt ngươi còn nhăn nhó khổ sở như vậy?"
"Thân thích đã gặp được, nhưng là có chút phiền toái."
"Đó là gì?"
"Thân thích của nô tài một thời gian trước tới Ti trấn chơi bài, không biết
xảy ra chuyện gì, lại bị người ta vu cho là giết người, nhưng những
người bà con kia của ta chỉ tay lên trời mà thề là hắn vô tội, cho nên
lúc này mới muốn mời ngài lấy thân phận Thế tử phi đến giúp một tay."
"Như vậy. . . . . ." Thân thích của hắn thật đúng là xui xẻo, lại gặp chuyện như thế. "Vậy Ti trấn ở đâu?"
"Từ kinh thành đi về hướng tây, mất khoảng một ngày rưỡi đi đường."
"Cần một ngày rưỡi à? Này. . . . . ." Rời đi lâu như vậy, tướng công nhất định sẽ sinh nghi.
Thấy nàng do dự, hăn nóng lòng nói thêm: "Kính xin Thế tử phi giúp một tay,
nghe nói nếu không có người bảo lãnh, chỉ một hai ngày là quan phủ xử
trảm rồi."
"Đây không phải là giết người bừa bãi, giết lầm người dân lương thiện sao!" Nàng kinh sợ.
"Đúng ạ!" Hắn một vẻ mặt đau khổ bất đắc dĩ.
"Ta hiểu rồi, ta sẽ nghĩ biện pháp cùng ngươi đi chuyến này."
“Vinh Phú, rút cuộc là đã đến Ti trấn chưa vậy? Ngươi không phải nói là mấy dặm nữa sẽ đến
sao? Mao Uy Long lau mồ hôi hỏi. Nàng cũng đã muốn mệt chết đi được còn
chưa có tới! Nàng còn phải chạy trở về để trấn an tên kia nữa, trong
lòng nam nhân kia tám phần có chuyện, nàng nếu không làm cho rõ ràng,
trong lòng nàng không yên.
“Đến đến, xuyên qua cánh rừng này là đến rồi.” Vinh Phú nhỏ giọng trấn an.
“Vậy sao?” Nàng cùng hắ