
. .” Nàng cơ hồ bò đến góc tường.
“Ta nói rồi, đừng mơ tưởng ra vẻ ở giữa ta và Uy Long, nếu không ta sẽ
không bỏ qua cho ngươi, ngươi quên rồi sao?” Ánh mắt hắn bén nhọn, bộ
dáng kinh người.
Nàng bị hù dọa luống cuống. “Ta. . . . . . Ta
không có!” Nàng rốt cuộc cảm thấy sợ hãi, bởi vì nàng biết lần này hắn
thật sẽ không chút lưu tình thương tổn nàng. . . . . .
*********
*********
“Ngươi định làm gì? Không cho ngươi đến gần ta!” Mao Uy Long kêu to. Nàng toàn thân không còn chút sức lực nào, bị giam ở trong nhà gỗ ba ngày rồi,
một chút nước cũng không có, lúc này nàng đói bụng đến choáng váng, tứ
chi sắp vô lực, Vinh Phú lại đột nhiên vào phòng, hơn nữa mặt cười dâm
đãng, nước miếng chảy ra, hai tay xoa xoa vào nhau đi về phía nàng, nàng bị sợ đến không còn hơi sức cũng muốn xuất ra chút sức lực cuối cùng
ngăn cản hắn.
“Không tới gần ngươi, sao có thể để cho ngươi biết ta muốn làm gì?.” Hắn cười gằn lấn đến gần.
Nàng nhất thời hoa dung thất sắc. “Tiểu Xuân, cứu mạng! Tiểu Xuân!” Nàng chỉ còn biết hướng về phía Tiểu Xuân vẫn canh giữ ở bên ngoài kêu cứu, hi
vọng nàng ta còn có lương tâm tới cứu nàng.
“Đừng kêu nữa, là
tiểu thư Hỉ Nhi giao phó, Tiểu Xuân cũng không làm chủ được, lúc này
nàng ta còn giúp chúng ta giữ cửa, ngươi nói nàng ta dám không thuận
theo sao?”
Nàng ngạc nhiên, Hỉ Nhi ác độc như vậy? Chuyện như vậy cũng làm được?!
“Đừng giãy giụa nữa, ngoan, khiến cho lão tử vui vẻ thoải mái, ta có thể sẽ
thả ngươi Tàn Hoa Bại Liễu trở về, lúc đó Thế tử gia có còn muốn ngươi
không.” Hắn miệng đầy nước miếng cười.
“Mau. . . . . . Dừng tay!” Nàng suy yếu sợ hãi né tránh.
“Chớ trốn, ta chờ ba ngày, chính là muốn chờ tiểu tử này nhà ngươi đói bụng
đến vô lực, không phải mất chút sức lực nào cũng có thể xuống tay.” Hắn
nhe răng cười dâm uế không dứt đáp lại.
“Ngươi. . . . . . Ưmh
ưmh. . . . . .” Lời còn chưa dứt, miệng Mao Uy Long bị kẻ ác tâm cứng
rắn hôn, nàng giãy giụa không ngừng, xấu hổ đến nước mắt chảy ròng ròng. Không cần, nàng thật xin lỗi tướng công!
Khi hắn cứng rắn cạy ra hàm răng nàng, sắp đưa đầu lưỡi vào, nàng ra sức cắn hắn một nhát, Vinh Phú gào lên một tiếng, trở tay cho nàng một cái tát. “Con đàn bà thúi
này, dám cắn ta!” Hắn vuốt miệng mình đầy máu, giận điên lên.
Nàng bị đánh đến gương mặt lập tức sưng đỏ một mảng. “Ngươi còn chạm vào ta nữa, ta giết chết ngươi!” Nàng giận nói.
“Ngươi! Ta còn tưởng rằng ngươi đói bụng ba ngày, không còn hơi sức đấu lại ta, tốt, đây là ngươi tự chuốc lấy, đừng trách ta không biết thương hương
tiếc ngọc!” Hắn thô lỗ nắm cánh tay ngọc của nàng, chỗ bị hắn nắm lấy
lập tức tím bầm đau nhức.
Nàng liều mạng giãy giụa, nhưng càng
giãy giụa hắn càng hưng phấn, xoẹt một tiếng áo khoác của nàng liền bị
xé rách, lộ ra vạt áo bên trong, mơ hồ có thể nhìn thấy cái yếm ở dưới
vạt áo bên trong, bộ dạng hắn gấp gáp đè lên thân thể của nàng.
Nàng kinh ngạc, nước mắt hoảng sợ lập tức trào ra, nhưng vô cùng suy yếu,
hơi sức chống cự không còn như lúc bình thường. “Ngươi còn không dừng
tay, ta liền cắn lưỡi tự sát!”
Vinh Phú có chút giật
mình, thật nhìn không ra, tính tình Thế tử phi này còn rất mãnh liệt.
“Ai, đáng tiếc ngươi hôm nay là nhất định phải thật xin lỗi Thế tử gia
rồi, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta sẽ mau chóng làm xong, sẽ
không để cho ngươi chịu đau đớn, nói không chừng ngươi sẽ thấy sảng
khoái, còn phải kêu ta đừng ngừng lại!” Hắn xấu xa dụ dỗ nàng.
“Phi! Vô sỉ! Trong lòng ta chỉ một mình tướng công, ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ chết thật cho ngươi xem!” Thanh âm của nàng cực kỳ giận dữ, quát.
Nàng hối hận đã mắc mưu của thằng nhãi này, khiến cho bản thân rơi vào tình cảnh này!
“Hừ, muốn tìm cái chết là chuyện của ngươi, Hỉ Nhi tiểu thư căn dặn, không
tiếc bất kỳ thủ đoạn nào cũng muốn ta làm nhục ngươi, cho nên ngươi hôm
nay là khó tránh tai kiếp rồi !” Hắn lại lần nữa đè lên nàng.
“Không!” Nàng lại rơi lệ, nàng không chịu nổi bàn tay bẩn thỉu của kẻ này sờ lên thân thể nàng, nhắm mắt lại, tâm trầm xuống, “Tướng công, vĩnh biệt!”
Vừa lên tiếng liền tính cắn lưỡi tự vận.
Dùng sức cắn xuống ——
ah? Thế nào không đau? Nhưng nàng rõ ràng nếm được mùi máu? Chợt mở
mắt.”A! Tướng công? !” Nàng không dám tin, giờ phút này đập vào mi mắt
là một người đang cau mày nhìn nàng, gương mặt lo lắng.
Lại cúi
đầu, nhìn thấy thì ra là nàng không cắn đầu lưỡi của mình, mà là tay
người nam nhân của mình, nàng cả kinh vội vàng nhả ra, nhưng tay Cừu
Thường Khiêm đã in vết răng tiếp đó vết máu lần lượt bao phủ một mảnh.
“Tay của chàng!” Lúc này Mao Uy Long lại phát hiện, chẳng biết cái tên
ác ôn đè lên nàng đã hoảng sợ bị một cái tay khác của tướng công bóp
thật chặt cổ họng, chỉ cần hắn dùng sức một cái, Vinh Phú tất nhiên cổ
sẽ gãy lìa rơi xuống đất.
“Nàng vẫn ổn chứ?” Hắn khàn giọng hỏi nàng.
“Ô ô. . . . . . Tướng công, ta bị hù chết. . . . . . Ô ô. . . . . .” Vừa
thấy được hắn, tất cả hoảng sợ lo lắng nhất thời tan thành mây khói, vốn đã là lệ rơi đầy mặt nàng khóc càng lớn hơn.
Sắc mặt Cừu Thường