Old school Easter eggs.
Bất Ngờ Lên Làm Thế Tử Phi

Bất Ngờ Lên Làm Thế Tử Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322182

Bình chọn: 9.5.00/10/218 lượt.

n khẽ giật mình, nhưng vốn được trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, lập

tức điềm nhiên như không, đem chăn đệm gối thêu trải ra trên trường tháp (giường nhỏ dài) bên cạnh giường lớn.

“Này, các ngươi đang làm gì vậy?” Mao Uy Long tò mò hỏi.

“Hồi bẩm Thế tử phi, chúng nô tài trải giường cho người.” Lý Văn cung kính trả lời.

“Trải giường cho ta?” Nàng hiếu kỳ hỏi lại .

“Đúng vậy, nô tài là theo mệnh lệnh của Thế tử gia tới trải giường.” Lý Văn

nhìn về phía chủ tử tính cách vốn lạnh lùng không thể tưởng tượng.

“Hắn, hắn là Thế tử gia của các người?” Ah? Đó không phải là con trai của

Vương Gia sao?”Nguy rồi, vậy hắn sẽ không phải là tân lang tối nay chứ?” Nàng chỉ vào Cừu Thường Khiêm, không khỏi dâng lên lo lắng

“Ah? Thế tử phi không biết chủ nhân là ai ư?” Lý Văn có chút kinh ngạc.

“Ách. . . . . . Biết, biết.” Hú hồn, thiếu chút nữa lộ tẩy.”Ta muốn nói, cái

này. . . . . . Các ngươi sao lại xuất hiện nhanh như vậy, bên ngoài

không phải còn đang náo nhiệt sao?” Quản cái khỉ gió gì hắn là thế tử

hay là Vương Gia, không ổn chính là, nàng còn chưa nhặt nhạnh được cái

gì, sao tân lang đã vào động phòng rồi? Nam nhân này muốn nữ nhân, không phải là quá vội vàng chứ?

“Thế tử gia không thích ồn ào, nên bây giờ mới trở về phòng trước ──”

“Nhiều lời!” Tiếng nói mang giọng điệu trách cứ trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Dạ, nô tài đáng chết.” Lý Văn lập tức kinh sợ cúi đầu xuống, thầm trách mình nhiều lời.

“Trải xong giường rồi thì lui đi.” Cừu Thường Khiêm lạnh giọng nói.

Lý Văn lập tức cẩn thận dẫn một đám tôi tớ lui ra, tiện đường cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Những người không có nhiệm vụ đi khỏi, lúc này hai cặp mắt lại quay lại đối

mặt, nàng lúng túng liều mạng nhìn chằm chằm đối phương, oa, xem này

đúng là quý khí bức người, một người anh tuấn, lịch sự cao ngạo, chỉ có

điều gương mặt quá lạnh lùng? Dưới mày rậm là đôi mắt ưng sắc bén, đôi

môi ương ngạnh mím chặt giống như chưa bao giờ biết cười, khí chất này

nhìn một cái cũng biết là loại người tuyệt tình (không có tình cảm), cha từng nói, loại người như thế này, tám chín phần mười mưa nắng thất

thường (nguyên văn: âm tình bất định – chỉ người khó nắm bắt, khó hiểu,

thay đổi thất thường) có chút đáng sợ đấy. . . . . .

Nếu như nàng bị hắn phát hiện là giả mạo . . . . . .

Nàng thầm cảm thấy không ổn, chân ngắn bé nhỏ vội vàng tính toán lần mò tới

cạnh cửa để chạy thoát, về phần những thứ đắt tiền trước mắt này không

có duyên với nàng, vẫn là chạy thoát thân quan trọng hơn.

“Ngươi muốn đi đâu?” Cừu Thường Khiêm vén vạt áo ngồi xuống.

Nàng hai chân dường như mọc rễ, tự nhiên liền không động đậy được.”Ta. . . . . . Ta đây…đây là. . . . . . Không có gì. . . . . . Đi nhà xí, ta muốn

đi nhà xí.”

Con mắt lạnh lùng của hắn chớp cũng không chớp.”Sẽ không phải là hối hận rồi chứ?” Hắn châm chọc hỏi.

“Hối hận cái gì?” Nàng vẻ mặt nghi ngờ.

Ánh mắt hắn đột nhiên sáng quắc, lẫm liệt nhìn nàng, gây cho nàng một trận

hốt hoảng. Người này làm sao vậy? Không đầu không đuôi quẳng xuống câu

này, ánh mắt lại hung ác đến dọa chết người, đúng là không hiểu nổi!

“Ngươi là muốn nói có phải ta hối hận vì đã bái đường, ách. . . . . . Ngươi

nói không sai, ta hối hận, cho nên. . . . . . Sẽ không quấy rầy, chúng

ta coi như là một sự hiểu lầm, việc này. . . . . . Ta đi trước!” nói rồi cười ha ha một cái, vội vã muốn chuồn đi.

“Khoan!” Hắn quát khẽ.

Muốn chết thật, sao hắn vừa lên tiếng chân của nàng đã không nghe lời chủ?

Chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên không dám động, người này đúng là ma

quỷ.”Ngươi. . . . . . muốn như thế nào?” Giọng nàng run run dứt khoát

hỏi.

Hắn đứng dậy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ lên vì gấp gáp của nàng, tự nhiên sinh ra cảm giác khinh thường.”Phủ thế tử là nơi

nào,có thể để ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Hơn nữa bây

giờ ngươi đã là Thế tử phi, muốn hối hận cũng đã muộn rồi!” Thanh âm của hắn chuyển thành nghiêm nghị.

“A!” Lần này nguy thật rồi, kẻ

trộm hụt là nàng giống như bị trúng tử huyệt, cứng đờ bất động, miệng há to, rất lâu không thốt được lời nào.

Nhìn thấy bộ dạng này của

nàng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng bao phủ một tầng thật mỏng. . . . . . Mỏng đến mức dường như không thể nhìn ra ý cười.”Ngươi tên gì?”

“Mao uy. . . . . . Ách. . . . . . Ngươi cưới ta, chẳng lẽ lại không biết tên ta là gì?” Thiếu chút nữa bị “Này quyền” của hắn nói ra tên thật, may

nhờ nàng nhanh trí, phát hiện người này thật là kỳ quái, ngay cả bái

đường cũng đã bái rồi, vậy mà lại không biết tên tuổi tân nương?

Hắn cười giễu cợt.”Trước khi bái đường ngươi là ai không quan trọng, nhưng

bái đường xong thì ngươi chính là thê tử của ta. Tất nhiên muốn biết

ngươi là ai.” Hắn nói như một điều dĩ nhiên.

Chẳng lẽ hắn nhắm

mắt đón dâu sao? Đường đường một Thế tử của Vương gia, hôn nhân được

định trước, ngay cả cưới vợ đối tượng là ai cũng không buồn biết, thế

này không phải là quá khác biệt chứ?

Chỉ là. . . . . . Hắc hắc. . . . . . Thế này chẳng phải thuận lợi cho nàng sao? Thì ra là hắn căn

bản cũng không hiểu rõ bối cảnh của