
hộ.
Anh ta ghen tị với anh? Cảnh Diễn trầm mặc, thật ra anh mới ghen tị sự ăn ý không cần phải nói giữa anh ta và Hiểu Mộc.
"Sức khỏe của cô ấy vốn đã không tốt. Tiếp tục truyền dịch dinh dưỡng nữa,
sẽ chỉ tệ hơn, vậy anh..." Lăng Tử Kỳ giương mắt, "Có phải nên vì cô ấy
làm chút gì đó hay không? Theo tính cách của Hiểu Mộc, chuyện cô ấy
quyết định thì sẽ không thay đổi, anh ép cô ấy như vậy, sẽ chỉ làm cô ấy càng cách càng xa, thay vì chạy trốn tới chỗ anh không biết, không bằng hãy thử buông tay."
Trong nháy mắt kia, Cảnh Diễn tựa hồ hiểu
được anh ta muốn biểu đạt những gì, chẳng qua vẻ mặt của anh vẫn giọt
nước không lọt như cũ. Chỉ là thản nhiên nói, "Buông tay dễ dàng như vậy mà nói, anh bây giờ sẽ không ngồi ở chỗ này, nói những lời này với
tôi." Nói vậy ai cũng nhìn ra được, tình cảm của anh ta với Hiểu Mộc rất sâu, rất khó có thể bỏ xuống.
"Đúng vậy, ngay cả tôi cũng không
biết tôi đang làm cái gì." Lăng Tử Kỳ buồn bã rủ rỉ một câu, dường như
đã sắp say, "Nhưng mà tôi biết, làm như thế nào là tốt nhất đối với Hiểu Mộc, anh có sẵn lòng nghe tôi một lời hay không."
Anh bỗng ngước mắt, vẻ mặt có vài phần không đoán ra: "Xin lắng tai nghe."
Lăng Tử Kỳ cười như không cười, sáp lại gần anh nói một câu nói.
Cảnh Diễn biến sắc.
Lăng Tử Kỳ liếc nhìn anh bật cười: "Làm sao? Đường đường tổng giám đốc Cảnh
thị, thần thoại giới tài chính kinh tế, ngay cả bản lĩnh dũng khí như
vậy cũng không có sao? Vậy anh còn có tư cách gì nói yêu cô ấy?
Ở dưới ánh sáng mờ mờ của quán bar, đôi mắt thâm thúy như Hắc Diệu thạch của Cảnh Diễn phát sáng đến dọa người,
Không ai biết bọn họ đã làm ước định gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Tử Kỳ vừa dậy đã nhận được điện thoại của Cảnh Diễn.
Cảnh Diễn nói: "Tôi muốn nhờ anh giúp tôi làm một chuyện."
Sau khi anh nghe xong, nằm ngửa nhìn trần nhà màu xanh nước biển, hồi lâu
mới bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Được rồi, tôi đáp ứng anh."
Tô Hiểu Mộc, em nói anh đáng giá có được tốt hơn, nhưng người tốt hơn nữa
cũng không phải là em, mà anh có thể vì em làm nhiều như vậy, thật sự
thật sự hy vọng, em có thể hạnh phúc cả đời. Bất kể cô vui hay
không vui, sáu giờ ba mươi phút tối mỗi ngày Cảnh Diễn cũng sẽ xách theo hộp đựng thức ăn đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng bệnh, luôn ở cùng cô
cho đến khi tắt đèn đi ngủ. Nhưng là, ngày hôm qua anh không có tới, hôm nay... đã bảy giờ rồi, sắc trời bên ngoài tối thành một mảnh, anh vẫn
còn chưa tới.
Tô Hiểu Mộc đang cầm một quyển tạp chí mới trong
tay, nhưng tầm mắt lại một mực quanh quẩn ở trên lời nói đầu, ánh mắt
thỉnh thoảng còn có thể không tự chủ nhìn ra phía cửa, kim giây mỗi lần
nhảy một vạch là trong lòng cô dồn nén một chút, có chút đè nén, cô thậm chí không dám đi tìm nguyên nhân không yên lòng lúc này.
Không muốn anh xuất hiện, lại muốn thấy anh, loại ý nghĩ mâu thuẫn này mọc rễ ở trong lòng cô.
Bảy giờ ba mươi phút, có người đến gõ cửa, cô không nói tiếng nào siết chặt trang sách, người nọ đợi một hồi lâu mới nhẹ nhàng mà vặn mở cửa ra,
quả nhiên là Cảnh Diễn. Anh mặc áo khoác nhung màu đen, bên trong lót
một chiếc áo ghi lê màu lông chuột, trong phòng có máy sưởi, anh tự
nhiên cởi áo khoác ngồi xuống ở trên ghế sô pha, lấy túi xách trong tay
cùng đặt ở trên bàn trà.
"Chờ đã lâu rồi sao? Hôm nay anh có một hội nghị, mới tới muộn." Anh nhẹ nhàng bâng quơ giải thích.
Tô Hiểu Mộc bĩu môi giấu đầu hở đuôi: "Em không chờ anh."
Cảnh Diễn không nhanh không chậm lấy ra bình nước, giương mắt hỏi cô: "Hôm
nay có thể ăn thứ gì không? Anh chỉ mang theo cháo gạo đến, rất loãng,
dễ vào miệng."
Tô Hiểu Mộc thu lại tâm tư không an phận mới nổi
lên, lắc đầu lạnh nhạt nói: "Không làm sao muốn ăn, vẫn là như vậy,
không có khẩu vị."
Lúc này Cảnh Diễn không giống như trước kia
kiên trì bảo cô nhiều ít ăn một chút nữa, mà là lại lấy ra một cái bình
nhỏ, thấy ánh mắt cô có chút tò mò, anh mới trầm thấp nói: "Bác gái
trong nhà nghe nói em không ăn vào thứ gì, nhờ người từ quê nhà mang đến một lọ mơ ngâm bí chế, nói có thể kích thích ăn uống, em muốn nếm thử
không?"
"Ờ." Tô Hiểu Mộc tùy ý lên tiếng, hàm hồ nói, "Thế em nếm thử một chút vậy." Cái này dù sao cũng là ý tốt của trưởng bối.
"Em đừng xuống giường, anh lấy tới cho em là là được." Cảnh Diễn đi lên
phía trước, mở bình ra đưa cho cô, "Nào, ăn một quả trước, không hợp
khẩu vị thì thôi."
Tô Hiểu Mộc ngơ ngác một chút, đành phải đến
gần ngón tay thon dài của anh chậm rãi ngậm quả mơ vào trong miệng, vị
trong chua mang theo một chút ngọt tràn đầy giữa răng môi, cổ họng cô
không tự chủ nuốt nuốt, chua đến ngay cả mắt cũng đều híp lên, sau đó
chợt nghe thấy anh hỏi: "Hiểu Mộc, đến bây giờ em vẫn kiên trì ly hôn
với anh sao?"
Đây là lần đầu tiên anh chủ động muốn thảo luận đề tài này cùng cô.
Tô Hiểu Mộc cắn một miếng thịt quả mơ, thu mắt lại gật gật đầu.
Cảnh Diễn như có điều suy nghĩ cúi xuống nhìn cô, ánh mắt phức tạp khó phân
biệt, thân hình cao lớn của anh ôm trọn cả người cô trong bóng dáng của
mình, thật ra anh rất muốn luôn che chở cô ở dưới