
u Mộc tràn đầy uất ức bị đè nén bởi vì những lời
này của anh mà sắp đến bờ sụp đổ, cô gần như không thể suy nghĩ, cái tay mảnh khảnh vung lên quăng luôn cho anh một cái tát, thanh âm thanh thúy vang lên ở trong phòng bệnh lớn như vậy, mặc dù sức lực không tính là
nặng, nhưng là bàn tay của cô đã bắt đầu tê tê đau rát. Giương mắt nhìn
lại, nửa bên mặt của anh cũng nổi lên dấu tay đỏ đỏ, đây là lần thứ hai
cô đánh anh, anh vẫn không có né tránh nửa phần.
Có câu nói thật hay, đánh vào thân anh, đau ở tim cô, cô chẳng qua là không biết nên làm ra loại phản ứng gì.
"Nói cho anh có tác dụng sao?" Tô Hiểu Mộc gập hai chân lên, chôn mặt vào
trong đầu gối, tự giễu thấp giọng lẩm bẩm, "Anh tin cô ấy, hay là tin
em? Là niệm tình cũ bảo vệ cô ấy, hay là vì để ý đến cảm thụ của em tìm
cách chu toàn việc này? A, đúng rồi, anh khẳng định còn đang suy nghĩ,
chỉ cần cô ấy rời đi thì cái gì cũng tốt rồi, chúng ta còn có thể giống
như trước đúng không?" Cổ họng của cô quá khô khốc đến phát đau, từng
việc từng việc nói ra cũng rất khó khăn, nhưng là cô kiên trì nói cho
hết lời, nếu nói trước kia còn có do dự, như vậy vào giờ khắc này cô ép
cũng phải ép chính mình ra quyết định.
"So với ai em cũng rõ ràng hơn, việc anh làm luôn là rất trật tự rõ ràng, một là một, chưa bao giờ mập mờ không rõ. Anh ghi hận cha anh phụ tình, cũng sẽ không giận chó
đánh mèo lên Phương Mẫn Chi xa lạ, lại sẽ không oán giận lên Tần Trăn vô tội; anh yêu một người cũng sẽ toàn tâm toàn ý, cho nên anh đối tốt với Tần Trăn, cho dù cô ấy vứt bỏ anh cũng hy vọng cô ấy có thể được hạnh
phúc; có lẽ anh cũng yêu em, bởi vậy anh muốn sau khi làm rõ quan hệ của anh và cô ấy sẽ lại tiếp tục nghiêm túc sống cùng em. Em có thể hiểu
anh, nhưng là em thật sự không tiếp nhận được, bởi vì ở trong mắt em
tình cảm không có khả năng phân chia quá kỹ càng được, Tần Trăn tựa như
một ngọn núi lửa ngủ say, không biết khi nào thì sẽ phun trào, dễ dàng
có thể phá hủy tình cảm không mấy vững chắc giữa em và anh, dù sao mười
năm của chúng ta, chính là mười năm cố chấp của em, mà mười năm của các
người, là mười năm của anh và cô ấy. Cho nên cho tới bây giờ, anh biết
rõ tất cả những chuyện cô ấy đã làm, vẫn là không hề nhắc tới nửa câu cô ấy không tốt!"
Cảnh Diễn chấn động, di động trong tay gần như sắp bị anh bóp nát.
Tô Hiểu Mộc hừ cười một tiếng thê lương: "Giữa anh và cô ấy xử lý như thế
nào, em đã không còn hứng thú biết rồi, cô ấy muốn làm chuyện gì với em
em cũng không sao cả, nhưng là có một điều..." Cô ngẩng cằm lên nhìn
anh, "Không thể làm tổn thương con em! Bằng không, vô luận là ai em cũng sẽ liều mạng với cô ta!" Trên lông mi run run của cô đã đầy nước mắt,
rất nhanh lại bị cô lấy mu bàn tay lau đi, không muốn để cho anh nhìn
thấy sự yếu ớt của mình.
Cảnh Diễn trầm mặc một lát, mới nghiêm
túc nói: "Ở trên vấn đề này đúng là anh xử lý không tốt, là anh quá
đương nhiên mà xem nhẹ cảm thụ của em, anh đồng ý với em, sau này sẽ
không như vậy nữa, có chuyện gì chúng ta đều cùng nhau trao đổi. Về phần cô ấy, anh sẽ không nhân nhượng nữa."
Tô Hiểu Mộc lắc đầu, thở
dài: "Đã muộn rồi, Cảnh Diễn, anh còn không rõ sao? Đã quá muộn rồi, nếu trước kia anh nói em như vậy, em chỉ sợ sẽ mừng rỡ như điên, nhưng bây
giờ em chỉ cảm thấy thật sự là trò đùa lớn của ông trời làm ra, mỗi bước chân của anh và mỗi bước chân của em cứ không nhịp nhàng, lảo đảo hoàn
toàn như vậy." Cảnh Diễn còn chưa kịp mở miệng, cô lại nhắc lại chuyện
cũ, "Em vẫn là câu kia, chúng ta tách ra đi." Vẻ mặt của Cảnh Diễn ở dưới ánh đèn mờ mịt nhu hòa không rõ, anh nắm cổ tay cô thật chặt, chỗ
ấy mảnh dẻ anh chỉ cần khép lại ngón tay là có thể dễ dàng nắm chặt, cô
quá gầy rồi. Bọn họ dựa vào rất gần, anh có thể ngửi được mùi thơm nhẹ
nhàng khoan khoái sau khi tắm rửa trên người cô, anh yên lặng nhìn cô.
Vặn chân mày trầm giọng nói "Anh không đồng ý." Tô Hiểu Mộc có chút sợ
sệt, mím môi không chịu tiếp lời, anh lại nâng tay vuốt vuốt mái tóc dài của cô, bình tĩnh mà kiên định lặp lại một lần "Tô Hiểu Mộc, em nghe rõ rồi chứ, anh không đồng ý ly hôn."
Không ly hôn, còn có thể giữ cô lại cố gắng vãn hồi, ly hôn rồi, anh thật không có nắm chắc rồi.
Tô Hiểu Mộc chua sót cười cười: "Lúc trước em đưa ra yêu cầu kết hôn với
anh anh không đồng ý, sau đó là em ép anh, bây giờ em nói ra ly hôn anh
cũng không đồng ý, có lẽ là em cố chấp, em tùy hứng, em làm sai rồi." Cô chợt ngẩng đầu chăm chú nhìn anh, tình cảm trong mắt rất phức tạp, trầm mặc một lát, mới hé môi gằn từng chữ nói, "Một khi đã như vậy, vậy em
sẽ tùy hứng ép anh một lần nữa đi."
Trong phòng bệnh lập tức an tĩnh lại, không khí rất lạnh.
Đêm nay gió nổi lên, đến sau nửa đêm vậy mà đợt tuyết đầu tiên rơi xuống
bắt đầu mùa đông tới, bông tuyết bay múa đầy trời, không có phương
hướng, có chút giống như tình yêu đóng băng bây giờ của bọn họ.
Rất nhanh Cảnh Diễn đã biết từ “ép” trong miệng Tô Hiểu Mộc là có ý gì, bởi vì bắt đầu từ ngày đó cô không có biện pháp ăn vào bất cứ thứ gì, hầu
như là ăn cái gì nôn ngay r