
không tìm được phòng cho
thuê nào tốt.
Sau khi ra viện trở lại cái nhà kia, mỗi ngày cùng
Cảnh Diễn cúi đầu không thấy ngẩng đầu không gặp, thật sự là vô cùng dày vò. Tô Hiểu Mộc mỗi ngày đều vì thế mà rầu rĩ, không nghĩ tới Lăng Tử
Kỳ rất nhanh mang đến cho cô tin tức tốt. Anh ở trong đện thoại hào hứng bừng bừng nói: "Hiểu Mộc, em còn nhớ Đầu Trọc bạn học cao trung của anh không? Chính là người chỉ cao có 1m6 đó, năm ngoái di dân đến
Singapore, hai người từng gặp nhau một lần rồi.
Tô Hiểu Mộc mệt mỏi trả lời: "Nhớ rõ ạ, làm sao vậy?"
"Nhà thằng cha đó cực kỳ có tiền, những năm trước kia ở chỗ Cung Vương Phủ
mua tứ hợp viện nhỏ, trước kia anh đã từng đi xem chỗ đó, xung quanh đều là phố nhỏ ngõ nhỏ, rất yên tĩnh, trong sân có gốc cây hòe lớn, còn có
dây nho, dù sao trồng rất nhiều thứ, cũ đúng là cũ một chút, những mà
hơn ở chỗ đủ yên tĩnh, thích hợp cho em dưỡng bệnh." Lăng Tử Kỳ không
nhanh không chậm giải thích.
Tô Hiểu Mộc không dậy nổi nửa phần
hứng thú, lười biếng nói: "Bây giờ tứ hợp viện là càng ngày càng ít,
cũng là cái có giá, em lại không mua nổi, chẳng lẽ anh ta bằng lòng cho
em thuê?"
"Anh ta coi như vật báu, vốn cũng là không muốn, nhưng
là phòng ở bỏ không không tốt, cho nên luôn có em họ của anh ta ở đấy.
Chẳng qua nơi đó hoa hoa cỏ cỏ nhiều, anh ta nói em họ của anh ta không
biết chăm sóc, sợ hoang phế, đang lo đấy, hai ngày trước tụ họp bạn học
nghe người khác nói đến, anh tính toán một chút, bằng chút giao tình để
cho em và Tiểu Nghiêu tới đó ở không phải là phù hợp? Cách trường học
của Tiểu Nghiêu cũng không xa lắm. Hôm qua anh gọi điện thoại cho anh
ta, anh ta đã đáp ứng ngoài miệng rồi, ngày mai có thể gọi em họ của anh ta dẫn em đi xem phòng ở, em cảm thấy thế nào?"
Tô Hiểu Mộc chỉ là nghe một chút cũng đã động lòng, vội vàng đồng ý: "Được! Em đi!"
Em họ của Đầu Trọc tên là Tiền Tiểu Tiểu, mặc dù tên như vậy, nhưng người
cũng rất cất cao, dáng người cao đến gần 1m75, tóc ngắn nhanh nhẹn, diện OL (office lady – trang phục văn phòng), thoạt nhìn là cô gái sáng sủa
dễ chung đụng, thực tế cũng là như thế.
Vừa gặp mặt Tiền Tiểu
Tiểu đã kéo cánh tay Tô Hiểu Mộc: "Chị Tô đúng không? Anh Lăng đã sớm
nói cho em hôm nay chị muốn tới, ước chừng thời gian chờ chị tới." Cô ấy nhìn nhìn phía sau cô, "Ồ, con trai chị đâu? Không đi cùng sao?"
"Thằng bé đang giận dỗi chị đó, không muốn đến, đừng lo lắng, bình thường
thằng bé rất ngoan, sẽ không ầm ĩ đến người khác." Tô Hiểu Mộc mở miệng
giải thích, dừng một chút còn nói, "Cô Tiền..."
Tiền Tiểu Tiểu
ngắt luôn lời cô: "Đừng gọi xa lạ như vậy, hãy gọi em là Tiểu Tiểu đi,
mọi người trong nhà em đều gọi em như vậy, em tốt nghiệp học viện điện
ảnh, bây giờ chạy khắp nơi ở các tổ chụp hình, không thường ở đây, anh
họ em trách em không chăm sóc tốt đám hoa cỏ bảo bối của anh ấy, nhưng
anh ấy cũng không nhìn xem em có thời gian hay không."
Sự nhiệt
tình sáng sủa của cô ấy làm cho Tô Hiểu Mộc nhớ tới một cô gái khác,
Lương Hi, chẳng qua lâu rồi không có tin tức của cô ấy.
Tô Hiểu Mộc cười cười với Tiền Tiểu Tiểu: "Chị có thể hiểu được, chỉ là muốn dẫn trẻ con đến ở, em có thể bất tiện hay không?"
Tiền Tiểu Tiểu liên tục xua tay: "Làm sao có thể chứ? Em còn ước gì đấy,
nghe nói chị có tay nghề nấu nướng ngon, nếu chị không ngại em thỉnh
thoảng đến ăn chực cơm thuận tiện giúp em thu phục những hoa cỏ cây cối
kia nữa, em lại càng vui lòng một trăm hai mươi phần trăm. Nào, đừng
đứng ở cửa nói chuyện, em dẫn chị đi vào nhìn một cái trước đã."
Các cô lướt qua thềm đá đi vào cửa lớn kiểu cũ bằng gỗ lim, trên cửa có mấy cái môn đương, nghe nói đều có ý nghĩa lịch sử, đi vào lại có động
thiên khác, cả một thiên địa nhỏ tươi mát. Tô Hiểu Mộc thấy được giàn
nho, cây hòe Lăng Tử Kỳ đã kể, còn có rất nhiều bồn hoa nhỏ, lần đầu
tiên nhìn đã rất thích chỗ này.
Tiền Tiểu Tiểu còn đang giới
thiệu: "Bên này là đông sương, trước kia em ở chỗ này, chẳng qua em ngại nó quá lớn, bèn chuyển đến tây sương, bây giở chị Tô chị với con ở là
phù hợp."
"Cái này không tốt lắm..." Tô Hiểu Mộc do dự, vị trí
địa lý của đông sương rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với tây sương, có
chút giọng khách át giọng chủ rồi.
"Thật ra em cũng biết nơi này
hơi cũ nát một chút." Tiền Tiểu Tiểu thở dài, hai tay tạo thành chữ thập cầu xin nói, "Chẳng qua khó được anh họ em chịu nhả ra để cho người vào ở cùng em, chị coi như làm việc tốt đồng ý đi, được không? Quanh năm
một mình em ở sắp mọc nấm mốc rồi!" Không hổ là xuất thân chính quy, nói chuyện cũng có nghệ thuật, lời nói mềm mại nghe thoải mái, rõ ràng là
Tô Hiểu Mộc muốn thuê phòng, ngược lại trở thành cô ấy đang xin thuê,
thái độ tốt làm cho người ta không còn đường nào từ chối.
"Được rồi!" Tô Hiểu Mộc suy nghĩ một hồi, cuối cùng cười không kiên trì nữa.
-----
Chú thích thêm:
Cung Vương Phủ (chữ Hán: 恭王府) là một trong những Vương Phủ nhà Thanh được
bảo tồn hoàn hảo nhất của Trung Quốc. Chủ nhân của Phủ này đều là những
người có uy quyền uy nhất thời nhà Thanh, đứng "dưới 1 người, trên vạ