
a cái đó.
Cảnh Diễn gần như ngay cả
công ty cũng không đi, tiêu phí phần lớn thời gian ở trong bệnh viện
cùng cô, thấy rõ được vẻ mặt xanh xao vàng vọt cô đơn của cô, sắc mặt
lại của anh càng ngày càng ủ dột hơn, anh cũng nghiêm túc trưng cầu ý
kiến của bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng, học theo các loại sách dạy nấu ăn, không ngại phiền toái tự mình đưa tới bệnh viện cho Tô Hiểu Mộc ăn. Cô cũng không từ chối, mỗi một lần cũng rất nghe lời ăn, chẳng qua là
sau khi anh đi lại nôn ra toàn bộ, cơ hồ ngay cả mật cũng vét sạch rồi,
ngay cả y tá cũng không đành lòng tiếp tục nhìn.
Mới chỉ mấy
ngày, cả người Tô Hiểu Mộc lại gầy một vòng, cuối cùng không thể không
dựa vào truyền dịch dinh dưỡng để duy trì nhu cầu căn bản của chức năng
cơ thể.
Lại qua hai ngày.
Trong phòng bệnh, Lăng Tử Kỳ
không nhịn được nói: "Em muốn anh ta ký tên ly hôn, phương pháp có rất
nhiều loại, nếu không thì cứ dùng anh làm lá chắn, như vậy độ tin cậy có thể sẽ cao hơn một chút, cần gì tự mình khổ cực như vậy?" Anh vừa giao
ban, thay ra áo bác sĩ màu trắng, chỉ mặc một chiếc áo khoác ngoài hai
hàng cúc màu quân đội hưu nhàn, tóc cắt rất ngắn, làm cho anh càng thêm
nhanh nhẹn anh tuấn. Thấy cô nãy giờ không nói gì, chỉ là đứt quãng ho
khan, anh vặn lông mày bổ sung nói."Em biết, anh không ngại ."
Tô Hiểu Mộc đón nhận ánh mắt của anh, lắc đầu nói: "Người khác còn dễ nói, tình huống của em anh rõ ràng nhất, em thật sự là không muốn ăn, không
phải giận dỗi." Thật ra cô thật sự là không có khẩu vị, chẳng qua là
mượn cái này làm ít mánh khóe, lợi dụng sức khỏe của cô để kích động
điểm yếu của Cảnh Diễn, buộc anh cúi đầu chịu thua trước, anh là người,
mặc dù tính cách rất nội liễm cứng rắn, nhưng là nội tâm cũng dịu dàng
nhất, chỉ là vấn đề thời gian."
Cô hướng về phía anh suy yếu cười cười, "Về phần nói nếu dùng anh làm lá chắn, phỏng chừng anh ấy cũng sẽ không tin, hơn nữa... em không muốn lợi dụng anh."
Không cần
thiết dùng lời nói dối đâm một phát là hỏng này, lại càng không nên dính dáng đến Tử Kỳ, cô không có loại quyền lợi này, hơn nữa mỗi lần đối mặt với anh, trong lòng cô cũng sẽ nổi lên áy náy nhè nhẹ, cô nợ anh rất
nhiều, không thể nợ nữa.
Lăng Tử Kỳ nhìn cô thật sâu, bỗng nhiên
nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp cô, cô xinh đẹp đứng bên cạnh thầy
hướng dẫn, cong mắt cười tủm tỉm nói với mình: "Xin chào, tôi là Tô Hiểu Mộc." Nụ cười trong vắt khi đó làm cho người ta liếc qua thấy ngay, mà
không giống nụ cười không chân thật bây giờ, giấu tất cả buồn vui dưới
đáy lòng.
Tay của anh nắm lại nắm, lại chậm rãi buông ra, thở một hơi dài. Cô không muốn lợi dụng mình... Cho tới bây giờ cô đều là tiến
lùi rõ ràng như thế, anh nên may mắn cô tôn trọng mình tôn trọng tình
bạn của bọn họ, nhưng tại sao còn mơ hồ cảm thấy mất mát? Thật ra từ lúc tám năm trước cô nàng đã từ chối mình rồi.
"Vậy em thật định cứ
kết thúc với anh ta như vậy? Anh nghe nói chuyện này anh ta xử lý vô
cùng tốt, những lời đồn đại kia không khuếch tán nữa, tin tức cũng không có bài báo tiêu cực nào, anh ta còn lấy danh nghĩa của em làm quỹ công
ích, rất oanh động, về phần người phụ nữ kia cũng nhận được trừng
phạt..." Phỏng chừng ai cũng không ngờ tới Cảnh Diễn thật có thể lòng dạ sắt đá đối phó người phụ nữ được gọi là “mối tình đầu” của anh ta.
"Được rồi, đừng nói nữa" Hai tay Tô Hiểu Mộc ra dấu stop.
Lăng Tử Kỳ tức cười, nhìn nét mặt của cô đoán chừng cũng là biết rồi, xem ra là hạ quyết tâm, đề tài này không cần thiết lặp lại nữa, anh quay đầu,
thấy khung ảnh nhỏ bày trên tủ đầu giường, là ảnh Tiểu Nghiêu chụp ở
Disney, trên đầu đội mũ vịt Donal, nụ cười trên mặt giống Tô Hiểu Mộc
như đúc. Buổi sáng trước khi thằng bé đến trường “ngàn căn vạn dặn” bảo
mình phải đưa ảnh chụp đến bệnh viện, nói sợ lúc mẹ nhớ nó là có thể
nhìn ảnh giải buồn, khóe miệng anh gợi lên độ cong ấm người: "Lúc ta mới quen, Tiểu Nghiêu mới hơn hai tuổi một chút nhỉ."
Tô Hiểu Mộc
cũng theo ánh mắt anh nhìn ảnh con trai nhà mình, nheo mắt lại cười
cười: "Đúng vậy, vừa lên lớp nhỏ mẫu giáo bé." Lại dùng tay diễn tả một
độ cao, "Mới cao tí tẹo như vậy."
Lăng Tử Kỳ dựa vào lưng ghế dựa phía sau, cười nhẹ: "Thằng bé cũng không sợ người lạ. Cứ thích anh bế
nó chạy khắp nơi, em còn ghen tị đó."
"Đúng vậy. Chỉ mới gặp mấy
lần, lòng nó đã hướng về anh rồi." Tô Hiểu Mộc tựa hồ đang nhớ lại tình
cảnh khi đó, nụ cười càng dịu dàng càng rực rỡ, "Hơn nữa vừa khéo đoạn
thời gian đó đang có một bộ phim về bác sĩ rất thành công, em liền đánh
đồng anh với những bác sĩ phong lưu trong phim kia. Sợ anh làm hư thằng
bé, cái gọi là gần mực thì đen..."
Ý kiến này thật làm cho Lăng
Tử Kỳ dở khóc dở cười, anh nhe ra một hàng răng trắng noãn, mỉm cười nói "Bề ngoài quá anh tuấn không phải là lỗi của anh chứ? Hơn nữa, phong
lưu nhưng không hạ lưu, chẳng lẽ em không nghe nói càng là người hoa tâm gặp được đúng người lại càng chuyên tình sao?"
Sau khi lời này nói xong, hai người bọn họ đều ngây ngốc, biểu cảm trên mặt Lăng Tử Kỳ là ngượng ngùng.
Tô Hiểu Mộc mở miện