
ô đã có tình cảm khó mà dứt bỏ đối với đứa bé, chạm vào là có
cảm giác đau đứt ruột đứt gan.
Chu Hàn giương mắt, nhìn ra sự
khác thường của cô, nhớ tới cảnh tượng cô khóc lóc trong lòng mình tối ngày hôm
qua, loại đau thương này là phát tra từ tận đáy lòng.
“Đứa nhỏ này a ——
“
Mẹ Chu còn muốn nói gì, lại bị
Chu Hàn cắt ngang: “Mẹ, hay là mẹ đi bảo cô nấu chút cháo đi, đợi lát nữa con
nghĩ Lâm Lệ sẽ có khẩu vị .”
Nghe vậy, mẹ Chu kịp phản ứng,
gật đầu lia lịa, nói: “đúng đúng đúng, hiện tại ăn không vô thì đợi lát nữa ăn,
không ăn sao được, mang thai nhất định phải bổ sung dinh dưỡng, mẹ giờ mẹ sẽ đi
nấu ngay, hầm lâu một chút, thêm chút gạo nếp, hầm cho đặc một chút.” Vừa nói
vừa đứng dậy, tâm tình thật tốt, mỉm cười: “mẹ giờ mẹ sẽ đi ngay, mẹ đi ngay bây
giờ.” Nói xong đi ra khỏi căn phòng.
Chu Hàn xoay người ra đóng cửa
lại, lại quay đầu thấy Lâm lệ sững sờ ngồi ở trên giường, trên miệng đâu còn nụ
cười nào, bàn tay đặt trên chăn nắm thật chặt, như là đang kìm nén cái
gì.
Khẽ nhíu nhíu mày, chỉ lạnh
lùng mở miệng, “Chẳng lẽ sau này cứ nhắc tới trẻ con vẻ mặt cô sẽ thế này
sao?”
Lâm Lệ ngẩng đầu, nhìn anh, ánh
mắt như kiếm, một nhát có thể đâm thủng người.
Chu Hàn không sợ hãi ánh mắt
của cô, nhìn chằm chằm vào cô nói: “meeis muốn khóc thì cứ khóc lên, sau khi
khóc xong sẽ quên đi tất cả những thứ nên quên đi, đừng nghĩ về những nỗi đau đã
qua, con người không thể sống mãi trong quá khứ, cuộc sống là tiến về phía
trước, chúng ta phải nhìn về phía trước.”
Lâm Lệ nhìn chằm chằm anh, răng
cắn chặt môi, tay cũng nắm chặt nhau.
Chu Hàn tiến lên, bưng lấy cái
cốc nước vừa bị cô đặt vào trên tủ đầu giường bên cạnh đưa tới cho cô, nói:
“Uống nước choa thoải mái một chút.”
Không đưa tay nhận lấy, Lâm Lệ
vẫn nhìn chằm chằm anh như vậy, không rời mắt.
Chu Hàn đón nhận ánh mắt của
cô, không né tránh, tư thế bưng nước như vừa rồi.
Một lúc lâu, Lâm Lệ rốt cục
chậm rãi đưa tay, nhận lấy chén nước trong tay anh, ngoảnh mặt đi, không nhìn
tới anh.
Chu Hàn không hề bỏ sót nước
mắt đảo quanh trong hốc mắt cô, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, anh biết, thật
ra thì đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu, chỉ là vấn đề thời
gian.
Chu Hàn ở trong phòng thêm một
lát, sau đó đi ra ngoài, Lâm Lệ uống nước xong liền nằm ở trên giường nhắm mắt
lại, kéo chăn bông chùm kín đầu mình, trong bóng tối, cô cảm giác được có một
luồng hơi nóng lướt qua khóe mắt mình.
Một lần nữa đi ra khỏi phòng,
mẹ Chu đang hầm cháo trong bếp, rất cẩn thận, cũng rất lưu tâm, dùng cái thìa
lớn liên tục đảo khuấy để chắc chắn cháo nhuyễn hẳn. Mà ba Chu thì đang ở cùng
tiểu Bân trong phòng khách, ôm thằng bé vào lòng, như là đang dạy nó học chữ,
lại không nhìn thấy bóng dáng Chu Hàn.
Trong phòng bếp mẹ Chu đi ra
ngoài, nhìn thấy cô cười cười đi về phía cô: “sao đã dậy rồi, đói bụng không,
chờ chút cháo sắp được rồi.”
Lâm Lệ cười lại với bà, có chút
áy náy nói: “Xem ra con thật sự là vô tích sự, gây phiền phức cho mọi người
rồi.”
“Ôi chao, tình huống đặc biệt
chứ sao.” Nụ cười trên khuôn mặt mẹ Chu không phai nhạt, nhận định trong lòng
khiến bà bận bịu cũng vui vẻ.
Lâm Lệ biết bà hiểu lầm, nhưng
mà lại không làm sao giải thích được, cũng không nỡ làm bà mất hứng, chỉ cười
khẽ quay đầu đi.
Mẹ Chu tưởng là cô đang tìm Chu
Hàn, buồn cười nói: “tìm a hàn sao, nó ở bên ngoài sân trong viện, đi
đi.”
Lâm Lệ sửng sốt, nhưng ngay sau
đó theo lời bà gật đầu, “con đi tìm anh ấy.” Đúng vậy a, ở trong mắt bọn họ,
hiện tại cô và Chu Hàn là vợ chồng, tìm anh ta cũng là bình
thường.
Đại viện cơ quan đại viện có
phần giống tứ hợp viện thu nhỏ, các căn phòng được bố trí bao quanh vườn hoa,
bên trái sân là giàn nho, bên dưới đặt hàng ghế đá, thật thích hợp cho ngồi hóng
mát dưới giàn nho vào mùa hè, nhưng mà vào buổi tối mùa thu đông ngồi đây có vẻ
lạnh lẽo.
Giờ phút này Chu Hàn đang ngồi
trên cái ghế đá kia, so với sự sáng sủa trong phòng, ở nơi này có vẻ mờ mờ, nhìn
không rõ, sở dĩ xác định được vị trí của Chu Hàn là nhờ ánh hồng hồng lập lòe
anh kẹp giữa kẽ tay.
Đi về phía anh, hình như nghe
thấy tiếng bước chân, Chu Hàn xoay người lại hướng cô, trong bóng tối, hai người
đều không nhìn rõ mặt nhau, chỉ thấy thoáng thoáng đường nét.
Chu Hàn lịch sự dụi tắt điếu
thuốc trong tay, Lâm Lệ cười nhạt nói: “tôi cũng không ngại.” Có điều là từ khi
sống chung đến giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc
lá.
“Tôi sợ bị mẹ trông thấy lại
nhắc tôi.” Chu Hàn nhàn nhạt mở miệng, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt: “dù
sao cô bây là có ‘tình hình đặc thù’.”
Lâm Lệ không nhịn được đảo cặp
mắt trắng dã, chỉ nhỏ giọng nói thầm, “cũng không biết là người nào làm hại.”
Vốn là cô có thể giải thích rõ ràng, là anh cố ý làm vấn đề mơ
hồ.
Chu Hàn cười khẽ, cũng không có
tiếp lời cô.
Hai người cứ ngồi gần nhau như
vậy, thời tiết năm nay dường như có phần chóng lạnh, gió đêm thổi đến, khiến Lâm
lệ không khỏi đưa tay chà chà cánh tay.
Chu Hàn liếc cô một cái, cuối
cùng đứng dậy cởi áo khoác tây t