
, chậm rãi
nhắm mắt ngủ.
Khi Lâm Lệ tỉnh lại bên ngoài
trời đã tối, mặt trời đã lặn rồi, màn đêm phủ xuống, Làm giơ tay lên nhìn đồng
hồ, đã gần 6 giờ, Lâm Lệ không ngờ mình ngủ một giấc liền ngủ gần 3 tiếng đồng
hồ, vội vàng trở mình ngồi dậy, mở cửa đi ra thấy ba Chu đã về rồi, đang ngồi
xem báo trên ghế sô pha trong phòng khách, nhưng mà dường như không đặt trên tờ
báo, mà luôn cố ý vô tình liếc về thằng bé đang cầm robot biến hình chơi, khóe
miệng còn lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Mà lúc này mẹ Chu cùng bác quản
gia đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, dường như hai người đang nói chuyện
gì đó, nghe có vẻ rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn có tiếng cười vọng ra từ phòng
bếp.
Mà mẹ Chu bưng món ăn đi ra,
vừa vặn nhìn thấy Lâm lệ đứng trên hành lang, vội vàng cười nói với cô: “tiểu Lệ
đã dậy rồi, sắp ăn cơm rồi.”
Lâm Lệ cũng cười với bà, tiến
lên chuẩn bị đi vào bếp giúp đỡ bưng món ăn ra.
Vào phòng bếp, Lâm Lệ xung
phong nhận việc nói: “mẹ, để con bưng.” Vừa nói vừa bước lên phía trước chuẩn bị
nhận lấy món ăn trong tay mẹ Chu.
Mẹ Chu vội vã tránh ra, đặt món
ăn cầm trong tay sang một bên, vội vàng kéo Lâm Lệ ra ngoài: “ai nha, trong bếp
nhiều dầu khói thế, mau đi ra mau đi ra.” Vừa nói vừa bảo.
Mẹ, con chỉ muốn hỗ trợ.” Lâm
Lệ vội vàng giải thích, còn bảo cô ngồi chờ ăn cơm, cô thật xấu hổ bao
nhiêu.
“Không cần không cần, có mẹ và
bác là được rồi, không cần con hỗ trợ, con nhìn là được.” Mẹ Chu khăng khăng,
trầm giọng nói thầm: “giờ con khác trước rồi, phải nuôi thật
tốt.”
Lâm Lệ cau mày, chỉ cảm thấy có
chút kỳ quái, “sao ạ?” Sao cô cứ cảm thấy có gì không bình thường
a!
Mẹ Chu cũng tương tự như bác
quản gia kia, chỉ mập mờ cười cười với cô, chuyển đề tài khác nói: “nào, gọi
điện thoại hỏi giờ a Hàn ở đâu rồi? Mọi người đã đông đủ, chờ nói
thôi.”
Bà không nói Lâm Lệ cũng không
ép hỏi, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Chu Hàn, vừa mở miệng liền hỏi: “này,
ở đâu rồi?”
“Ở cổng nhà cũ rồi.” Chu Hàn
chỉ nói một câu ngắn ngủi, sau đó liền cúp điện thoại.
Quả nhiên Lâm Lệ không hề chờ
lâu, Chu Hàn đã xách cặp công văn từ bên ngoài đi vào, lúc đi vào, ba Chu không
nói chuyện, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn anh một cái, sau đó coi như không thấy cúi
đầu xem tờ báo trong tay.
Mẹ Chu bước lên phía trước, vẻ
mặt phấn khởi kéo Chu Hàn đi vào, vừa nói vừa cười, sau đó cất giọng nói với bác
quản gia rằng mọi người đã đủ rồi, có thể ăn cơm rồi.
Chu Hàn giương mắt vừa lúc đối
diện với Lâm Lệ, cũng không nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu.
Ba Chu ngồi chủ tọa, mẹ Chu
ngồi bên tay phải của ông, tiểu Bân ngồi ở bên cạnh mẹ Chu, để cho mẹ Chu dễ
dàng chăm sóc cho nó. Chu Hàn ngồi bên tay trái ba Chu, mà Lâm Lệ thì tới ngồi
cạnh Chu Hàn.
Tối nay hình như mẹ Chu đặc
biệt vui vẻ, nụ cười trên mặt chưa từng phai nhạt, nhìn Lâm Lệ một chút lại nhìn
Chu Hàn một chút, nụ cười trên mặt giống như sâu hơn chút ít.
Ba Chu vẫn là vẻ mặt nghiêm
túc, giống như Chu Hàn lúc bình thường.
Thật ra thì lần đầu tiên gặp ba
Chu Lâm Lệ không khỏi cảm thán ở trong lòng, khó trách được vẻ mặt bình thường
của Chu Hàn luôn cứng ngắc như vậy, thì ra căn bản là di
truyền!
Đến lúc thanh âm trầm thấp pha
chút tang thương của ba Chu cất lên tiếng “ăn cơm”, mọi người trên bàn ăn mới
bắt đầu động đũa.
Lâm Lệ bưng cơm, trong lòng
cười khổ, mẹ Chu hình như là nghe bác quản gia nói cô nôn ra toàn bộ bánh trôi,
sợ cô đói bụng, tối nay tự mình xới cho Lâm Lệ một bát cơm thật lớn, cao giống
như tòa kim tự tháp, còn có đỉnh nhô lên.
Bưng bát cơm, Lâm Lệ bất đắc dĩ
gắp miếng cơm bỏ vào trong miệng, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc làm sao mới tiêu
diệt hết một bát cơm lớn này, nghĩ thầm có lẽ tiêu diệt xong những thứ này cô
chắc chắn tránh không được nôn trận nữa.
Mẹ Chu ngồi đối diện với Lâm
Lệ, nhìn cô khóe miệng cong lên thành nụ cười, đút cho đứa cháu lớn của mình một
miếng, sau đó lại quay đầu nhìn chằm chằm vào con trai cùng con dâu ngồi ở phía
trước, chỉ thấy Chu Hàn và Lâm Lệ ngồi đối diện, hai người tự gắp thức ăn ăn
cơm, mẹ Chu trong lòng thầm mắng con trai đầu gỗ của mình, dưới gầm bàn dùng
chân đá anh.
Lại không ngờ người bị đá vẫn
không phản ứng gì, vẫn ăn cơm bình thường, nhưng ngược lại Lâm Lệ ngồi cạnh anh
nghi hoặc ngẩng đầu, khó hiểu nhìn mẹ Chu.
Lúc này mẹ Chu mới kịp phản ứng
thì ra là mình đá lầm người, vội vàng cười gượng, nói với Chu Hàn: “a Hàn, làm
sao chỉ lo chính mình ăn a, Lâm Lệ lần đầu tiên ăn cơm trong nhà, còn ngượng
ngùng, con nên gắp nhiều thức ăn cho con bé, đừng câu nệ khách
khí.”
Chu Hàn ngẩng đầu, nghiêng
người liếc nhìn Lâm Lệ, ánh mắt nhướng lên, như đang hỏi ‘cô khách khí
sao?’.
Lâm Lệ vội vàng xua tay giải
thích với mẹ Chu: “không có chuyện đó đâu ạ, con tự gắp là được rồi, không khách
khí, không khách khí…” Nghĩ thầm, nếu Chu Hàn thật gắp thức ăn tới đây, cô thật
không biết mình có thể ăn xong những đồ này không, cô cũng không muốn cho tới
phút cuối cùng tất cả mọi người ăn xong rồi mà cô còn đang chiến đấu với đống đồ
ăn này.
“Sau này tất cả mọi