
việc.
“Em đi vào đây một lát.” Giọng
nói Chu Hàn có chút trầm thấp.
Lâm Lệ không động đậy, chỉ hỏi
qua điện thoại: “Có chuyện gì không?”
Chân mày của Chu Hàn dường như
nhăn thêm chút nữa, im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Pha cho anh ly cà
phê.”
Nghe vậy, Lâm Lệ ở ngoài cửa
trả lời rất dứt khoát, “Vâng, tôi biết rồi.” Vừa nói xong liền cúp điện thoại,
đứng dậy đến phòng pha nước.
Chu Hàn cúp điện thoại, nhìn
thân ảnh ngoài cửa biến mất khỏi tầm mắt của anh ở chỗ ngã rẽ.
Từ sau lần anh thổ lộ lúc say
rượu kia, Lâm Lệ càng tránh anh hơn nữa, không có việc cần thiết, tuyệt đối sẽ
không nói chuyện với anh, thậm chí là liếc nhìn anh cũng không. Ở nhà thì không
cần phải nói rồi, ở công ty cũng vậy. Anh biết là cô cần thêm thời gian, nhưng
cũng không có nghĩa sự chịu đựng của anh là vô hạn.
Ánh mắt Chu Hàn trước sau vẫn
nhìn chằm chằm phía cửa, cho đến khi Lâm Lệ bưng cà phê lần nữa xuất hiện trong
tầm mắt của anh, anh vẫn không dời mắt đi chỗ khác.
Anh nhìn chằm chằm thẳng thừng
như vậy, tự nhiên Lâm Lệ cũng nhìn anh, nhưng mà ánh mắt vừa chạm nhau trong
nháy mắt, cô liền nhanh chóng liếc đi, cúi đầu, cũng không nhìn anh, đưa tay gõ
cửa phòng làm việc.
“Vào đi!” tiếng Chu Hàn và
tiếng gõ cửa đồng thời vang lên, gần như là cô vừa giơ tay lên, anh lập tức
chuẩn bị mở miệng.
Lâm Lệ vẫn không ngẩng đầu,
bưng cà phê đi vào, ánh mắt thế nào cũng không có nhìn thẳng anh một cái, trực
tiếp đặt cà phê trên bàn làm việc của anh, nhỏ giọng cung kính nói: “Cà phê của
ngài.” Nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi, thái độ cung kính giống như là
thư kí chuyên nghiệp, xa cách cứ như là hai người chỉ có quan hệ công việc,
không có nhiều hơn.
“Chờ một chút.” Chu Hàn mở
miệng, nghiêm túc mà lạnh thấu xương.
Lâm Lệ dừng bước, không quay
đầu lại, chỉ nói: “Chu tổng còn có chuyện gì sao?”
Đôi mắt sâu tựa như hồ nước
nhìn thẳng cô, Chu Hàn lãnh ngạnh (lạnh lùng, cứng rắn) nói: “Xoay người lại
nhìn anh!”
Chỉ thấy hai tay Lâm Lệ nắm
chặt, cuối cùng xoay người lại, nhưng mà ánh mắt không nhìn tới anh mà hơi rũ
mắt xuống, nhìn vào bàn làm việc màu đỏ nâu rộng rãi của anh, cũng không có nói
chuyện.
Chu Hàn mở miệng: “Nói cho anh
biết đáp án của em.”
Lâm Lệ nhìn sang hai bên một
chút, giả bộ hồ đồ nói: “Em không biết anh đang nói cái gì.”
Chu Hàn đứng dậy, từ phía sau
bàn làm việc đi ra đứng trước mặt cô, ánh mắt từ đầu đến cuối cứ nhìn cô, ngữ
điệu trầm thấp: “Em còn đang trốn tránh.”
“Em không có.” Lâm Lệ phủ nhận,
tay nắm chặt thêm một chút.
“Em có.” Chu Hàn nói, thanh âm
không lớn nhưng lại chắc chắn lạ thường.
“Em không có!” Lâm Lệ phủ nhận,
khẽ nghiêng người, anh nhìn cô chăm chú như vậy khiến cho cô có cảm giác bị áp
bách.
Chu Hàn cũng nghiêng người theo
cô, giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên lộ ra ý cười: “Nếu không đúng như
vậy thì ngẩng đầu lên nhìn anh.”
Không muốn để anh xem thường,
hít một hơi thật sâu, Lâm Lệ có chút quật cường ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh
nhìn anh, một lần nữa mở miệng nói: “Em không trốn tránh, đối với việc đã qua mà
nói, em đã dứt từ nửa năm trước rồi!”
Chu Hàn khóe miệng khẽ cong
lên, nhìn cô nói: “Nếu như dứt rồi thì chúng ta thử bắt đầu.”
Nghe vậy, Lâm Lệ dời ánh mắt
qua bên cạnh, không nhìn tới anh, “Em, em không muốn.”
Ý
cười nơi khóe miệng phai nhạt đi, nhíu mày, giọng nói cũng trở nên có chút lãnh
ngạnh, “vì sao?”
“Không vì cái gì cả.” Lâm lệ
cắn cắn môi nói: “Em cảm thấy phương thức sống chung của chúng ta như bây giờ
rất tốt, không cần thiết phải thay đồi hoặc là thử nghiệm.” Bất kỳ thay đổi hay
thử nghiệm nào cũng cần phải trả giá thật nhiều, cô đã bị thương không nổi
nữa.
“Phương thức sống chung hiện
tại của chúng ta rất tốt?” Chu Hàn cười lạnh nói: “Em là chỉ chúng ta hiện tại ở
trong một nhà, cùng nhau đi làm, lại giả vờ làm hai người không quen biết như
vậy là phương thức sống chung rất tốt?”
Lâm Lệ mạnh miệng, “Không có gì
không tốt cả…”
Chu Hàn đưa tay nâng mặt cô
lên, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chống lại ánh mắt cô, tầm mắt nhìn
vào tầm mắt cô nói: “Chúng ta có thể đừng sống mệt mỏi thế này hay không?” Hai
người anh tránh cô, cô tránh anh không phải là mệt mỏi sao?
Lâm Lệ nhìn anh, khóe miệng
nhếch lên, nếu như như vậy có thể làm cho mình không bị thương, thì tại sao lại
không.
Chu Hàn nhìn cô hồi lâu, cuối
cùng buông cô ra, nhưng mà vẻ mặt nếu như dùng một từ để miêu tả thì chính là
băng giá.
Cũng không biết là do nhiệt độ
hay là gì khác, nhiệt độ của phòng làm việc dường như giảm đi rất nhiều, lạnh
buốt.
Chu Hàn xoay người, lần nữa
quay trở về bàn làm việc, không có nhìn cô, nét mặt không chút thay đổi nói: “Đi
ra ngoài đi.”
Lâm Lệ nhìn anh, há miệng, cuối
cùng cũng không nói gì, xoay người chuẩn bị ra khỏi phòng làm
việc.
Khi đưa tay chuẩn bị đóng cửa
lại chỉ nghe thấy Chu Hàn ở phía sau lớn tiếng nói : “Mở cửa
ra!”
Tay đang nắm cửa dừng lại, một
giây, hai giây, cuối cùng thu hồi, không có quay đầu, trực tiếp ra khỏi phòng
làm việc.
Chu Hàn ở trong phòn