80s toys - Atari. I still have
Bất Ái Thành Hôn

Bất Ái Thành Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327815

Bình chọn: 8.5.00/10/781 lượt.

nh đầu cô, cằm chống lên trán

cô, khẽ thở dài, có chút vô lực nói: “Lâm Lệ, đừng náo loạn với anh nữa, gần đây

anh thật mệt muốn chết.” Chỉ muốn hảo hảo ôm cô, để cô mang mang lại ấm áp cho

mình, mệt mỏi cũng chỉ muốn có thể dựa vào cô, an tâm ngủ một giấc. Thì ra không

biết bắt đầu từ khi nào, anh lại quyến luyến cô như vậy, có cô ở bên người là có

thể khiến cho anh an tâm.

Trong lòng Lâm Lệ rung động, bị

anh kéo tới làm cho đau. Giọng nói mệt mỏi vô lực kia khiến cho người ta không

không nhịn được đau lòng không thôi.

Nhưng nhớ đến đêm hôm đó, lúc

anh mơ ngủ mà đau đớn gọi tên Lăng Nhiễm, Lâm Lệ có chút khổ sở nhắm mắt lại. Cô

đã trải qua một lần rồi, không muốn lại ngu ngốc thêm lần thứ

hai!

Đưa tay dùng sức đẩy ra, không

nhìn vào mắt anh, chỉ nói: “Em không có náo loạn với anh, anh đang mệt mỏi, nên

ngủ sớm chút đi.” Nói dứt lời liền xoay người đi.

Chu Hàn nhìn bóng lưng của cô,

ánh mắt âm trầm, lạnh giọng mở miệng: “Lâm Lệ!”

Giọng anh trầm thấp mà âm lãnh,

làm cho người ta không khỏi cảm thấy không rét mà run, Lâm Lệ dừng bước. Ở chung

được một thời gian, Lâm Lệ biết anh là đang tức giận.

Cắn cắn môi, Lâm Lệ xoay người

lại, đang lúc muốn mở miệng thì còn chưa kịp nhìn rõ, chỉ thấy một thân ảnh hiện

lên, sau đó cảm giác có người nâng mặt cô lên, nhiệt độ trên môi tăng lên, vừa

ấm áp lại vừa bá đạo mạnh mẽ dùng dầu lưỡi trực tiếp cạy mở hàm răng, tiến vào

càn quét trong miệng cô. Vừa mang theo tức giận, cướp bóc, lại mang theo bá đạo

không thể bỏ qua.

“Bốp!”

Một cái tát vang dội cả phòng

khách yên tĩnh, thời gian dường như dừng lại trong nháy mắt, cả phòng khách chỉ

nghe thây tiếng hô hấp, không một âm thanh nào khác.

Cái tát này Lâm Lệ dùng lực rất

mạnh, gần như là dùng hết sức lực, một chút cũng không hạ thủ lưu tình. Thậm chí

ngay cả tay cô đến lúc này vẫn còn tê dại, run rẩy, vừa phập phồng thở

dốc.

Lâm Lệ đánh nặng như vậy, tự

nhiên Chu Hàn cũng cảm thấy đau, khuôn mặt màu đồng cổ hiện rõ dấu ấn lòng bàn

tay nhìn rất đáng sợ, như là chứng minh cho cái tát này không phải là hư ảo, mà

là thực, sức lực cũng rất thực.

Lâm Lệ nhìn anh, tức giận quát

anh: “Anh đồ khốn nạn, tại sao phải đối với tôi như vậy!” Cả người tức giận,

dường như đang run rẩy.

Chu Hàn cũng nhìn cô, ánh mắt

kia lạnh lùng như có thể giết được người, đè nén giận giữ trong lòng, nhìn cô

hỏi: “rốt cuộc em đang ầm ĩ cái gì, muốn ầm ĩ thì ít ra cũng phải cho anh biết

lý do chứ!” Giọng nói trầm thấp, rõ ràng mang theo lửa giận, dường như không cẩn

thận là sẽ bị nhóm lên.

Lâm Lệ cũng tức giận, lớn tiếng

quát: “Lý do, tốt, anh muốn lý do tôi sẽ cho anh biết. Tôi không chơi, không

muốn chơi cùng anh nữa, không thử yêu nhau, tôi với anh trở lại vị trí ban đầu,

anh là anh, tôi là tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, hôn nhân của

chúng ta chỉ thuần túy là hợp tác!”

“Em nói gì?!” Chu Hàn nhìn cô

chằm chằm, không có động tác gì nữa, nhưng mà hơi thở đã thay đổi, dường như

quanh thân tràn ngập chất dễ cháy, không cẩn thận sẽ nổ tung!

“Tôi nói tôi không muốn thử yêu

đương với anh, chúng ta trở lại điểm ban đầu, tôi không muốn làm thế thân cho

người khác nữa!” Lâm Lệ nói, trong lòng càng cảm thấy uất ức và khó chịu, nước

mắt không khống chế được chảy xuống, trong đầu lóe lên hình ảnh của Trình Tường,

của Tiêu Tiêu, còn hiện lên hình ảnh của Lăng Nhiễm, nhiều nhất chính là hình

ảnh đêm hôm đó anh ngủ mê man, vẻ mặt đau đớn gọi tên Lăng Nhiễm. Nước mắt không

nhịn được nữa, như đập nước bị vỡ, Lâm Lệ che miệng, nghĩ muốn cố gắng ngăn chặn

tiếng khóc của mình. Cô không muốn làm đứa nhỏ trong phòng hoảng

sợ.

Chu Hàn nhìn cô, lửa giận kia

bởi vì nước mắt của cô mà bị dập tắt không còn tăm hơi, cũng không tức giận nữa,

nhìn bộ dạng cô khóc bất lực đến như thế, đáy lòng chỉ còn lại thương tiếc không

thôi. Ánh mắt vốn nhiễm lửa giận bây giờ thoáng cái trở nên nhu

hòa.

Lâm Lệ bất lực khóc, những hình

ảnh kia giống như một bộ phim ngắn không ngừng xoay tròn trong tâm trí cô, uất

ức tràn ra, che tay cố gắng cảnh báo chính mình: “Em không muốn, không muốn,

mười năm là đủ rồi, em không bao giờ muốn là thế thân cho người khác, không cần

nữa…”

Cuối cùng Chu Hàn nửa quỳ xuống

mặt đất, đưa tay ôm cô vào lồng ngực, ôm chặt nói bên tai cô: “Em không phải,

không phải…”

Lâm Lệ khóc, muốn thoát ra khỏi

ngực anh, đưa tay đánh vào lưng anh, Chu Hàn không hề mảy may có ý định buông

tay ra, vẫn cứ ôm cô thật chặt.

Cũng không biết khóc như vậy

bao lâu, Chu Hàn phát hiện người trong ngực mình không giãy dụa nữa, âm thanh

nức nở cũng chầm chậm biến mất, cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Lâm Lệ

trong ngực khóc đã mê man ngủ không biết lúc nào rồi.

Đưa tay vén những sợi tóc vì

nước mắt mà dính vào mặt cho cô lên, nhẹ tay vuốt ve mặt cô, lúc này mới ôm cô,

đứng dậy ôm cô vào phòng nghỉ.

Khi đang ôm Lâm Lệ quay về

phòng ngủ chính, trông thấy cửa phòng thằng bé đang khép hờ, mà thằng bé vốn

đang ở trong phòng lúc này đang thò đầu ra nhìn anh, đôi mắt đen nhánh mở thật

to, tầm mắt n