Snack's 1967
Bất Ái Thành Hôn

Bất Ái Thành Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327351

Bình chọn: 9.5.00/10/735 lượt.

Lâm Lệ

muốn hỏi cái gì, thật ra thì lúc sáng trước khi đi làm anh đã nhìn thấy tin tức

kia rồi, thoạt tiên vừa nhìn anh khiếp sợ, nhưng mà sau khi khiếp sợ rồi anh lại

bình tĩnh, với tính cách của Lăng Nhiễm, làm ra chuyện như vậy thật ra thì anh

cũng không thấy bất ngờ, cô ta lúc này có thể nói là do một tay cô ta tạo thành,

có lẽ đây mới là kết cục tốt nhất cho Lăng Nhiễm, cô ta nên chịu trách nhiệm vì

những chuyện mình làm.

Tựa lưng vào ghế ngồi một lúc lâu, Chu Hàn một lần nữa

ngồi thẳng người cầm lấy giấy tờ tiếp tục xem.

Phía ngoài Lâm Lệ gọi điện thoại cho An Nhiên, xác định

cô ấy cũng không có chuyện gì, lúc này mới yên lòng lại.

Lại ngồi trước máy tính một lúc lâu, nhìn những lời lẽ

và hình ảnh kia, Lâm Lệ càng nhìn càng thấy lo âu, nghĩ, rốt cuộc quyết định tự

mình đi xem mới được.

Đứng dậy đi vào phòng làm việc của Chu Hàn muốn xin nghỉ

đi ra ngoài một chuyến, không nghĩ tới sau khi nghe xong, Chu Hàn suy nghĩ một

lúc, thu dọn giấy tờ trên bàn, nhìn cô nói: “anh đi với em.”

Chu Hàn cùng đi là chuyện Lâm Lệ vẫn còn có chút bất

ngờ, cô nghe được từ chỗ An Nhiên và mẹ Chu, biết anh và Tô Dịch Thừa trước đây

là bạn bè, nhưng cuối cùng vì chuyện Lăng Nhiễm mà hai người cãi nhau trở

mặt.

Khi Lâm Lệ còn đang sửng sốt, Chu Hàn đã trực tiếp đứng

lên cầm cặp công văn từ phía sau bàn làm việc đi ra ngoài, nói với cô nói: “Đi

thôi.”

Lúc này Lâm Lệ mới hoàn hồn, gật đầu, chỉ nói nói:

“Nha.”

Khi đến nhà An Nhiên, cô liền bị An Nhiên lôi kéo vào

phòng ngủ chính, An Nhiên thần thần bí bí hỏi chuyện cô và Chu Hàn thế nào, thật

ra thì nhiều lần cô đã muốn nói đến miệng rồi, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nói cô

nhát gan cũng tốt nói cô khác người cũng được, chẳng qua là cô không muốn nếu về

sau cô và Chu Hàn thật không thành, đến lúc đó lại khiến An Nhiên lo lắng, khổ

sở vì cô.

Lâm Lệ không biết lần này Chu Hàn tới nói chuyện gì với

Tô Dịch Thừa ở phòng khách, đến lúc cô và An Nhiên đi ra khỏi phòng thì Chu Hàn

đã đi rồi, trong phòng khách chỉ còn Tô Dịch Thừa ngồi ở trên ghế sa lon một tay

lật xem công văn đặt trên bàn trà.

Chu Hàn không đợi cô mà đi thẳng khiến Lâm Lệ có chút

bất ngờ, nhưng mà việc Chu Hàn đi trước dường như đã làm cho An Nhiên tin tưởng

giữa cô và Chu Hàn không có gì, lôi kéo cô lại nói mấy câu, này mới cho cô rời

đi.

Ra khỏi thang máy vừa định bắt xe về công ty, nâng mắt

nhìn thấy chiếc xe Cayenne màu đen của Chu Hàn đang đỗ trước cửa tòa nhà, cửa sổ

xe mở ra, giờ phút này anh đang ngồi ở bên trong xe như đang nghĩ gì

đó.

Lâm Lệ tiến lên, gõ lên vành cửa xe, đợi anh quay đầu

lại, mới hỏi: “chưa đi à.”

Chu Hàn nhìn cô, chỉ nói: “Chờ em.”

Có lẽ bản thân Lâm Lệ cũng không nhận thấy được, khi

nghe thấy anh nói đợi cô thì miệng cô nở nụ cười nhàn nhạt, không quá rõ ràng,

rất mơ hồ, nhưng vẫn là có.

“Lên xe đi.”

Lâm Lệ gật đầu, chỉ nhẹ giọng đáp: “ừ.” Vòng qua đầu xe

trực tiếp lên xe từ bên kia, ngồi lên ghế lái phụ.

Buổi tối khi Chu Hàn và Lâm Lệ tan việc ăn cơm ở bên

ngoài xong rồi cùng nhau về, mở cửa đi vào trong nhà, thế mà đèn lại đang

sáng.

“Sáng nay lúc đi em nhớ đã tắt đèn rồi a?” Lâm Lệ có

chút nghi hoặc lẩm bẩm.

Chu Hàn thả cặp công văn trong tay lên trên cái tủ bên

cạnh, cúi người xuống chuẩn bị lấy dép lê từ bên trong ra, mở tủ giày vừa hay

nhìn thấy một đôi giày to và một đôi nhỏ ở tầng thấp nhất.

Thay dép ngẩng đầu nói: “Là mẹ và Tiểu Bân

tới.”

Lâm Lệ sửng sốt, cúi đầu nhìn thấy giày dép trên tủ

giày, đổi dép vội nói: “em qua xem một chút.” Nói xong vội vã chạy vào phòng

Tiểu Bân.

Khẽ gõ cửa, không nghe thấy đáp lại, Lâm Lệ nhẹ nhàng

đẩy cửa đi vào, chỉ thấy thăng bé kia đang nằm trên giường ngủ, mẹ Chu ở bên

cạnh nhẹ nhàng vỗ lưng nó, miệng thì khẽ ru.

Lâm Lệ muốn mở miệng, lại bị mẹ Chu ngăn lại, chỉ thấy

mẹ Chu đưa tay đặt ở khóe miệng làm động tác đừng lên tiếng, ý bảo cô đừng nói

chuyện.

Lâm Lệ vội vàng gật đầu, hơn để càng bước nhẹ, tới bên

giường, thằng bé kia đang nhắm mắt nằm đó, trên trán còn dán miếng hạ sốt, mí

mắt khẽ run rẩy, nhìn ra được ngủ không hề sâu, khuôn mặt nhỏ nhắn vì sốt cao mà

vẫn đỏ bừng.

“Mẹ, như thế nào, còn chưa hạ sốt sao?” Lâm Lệ nhìn

thằng bé, nhỏ giọng hỏi mẹ Chu.

Mẹ Chu nhẹ giọng đáp, “đã khá hơn so với hôm qua rồi,

nhưng mà vẫn còn hơi sốt.” Nhìn cháu trai, vẻ mặt mẹ Chu đau lòng và thương

xót.

Sợ làm ồn thằng bé, Lâm Lệ cũng không nói cái gì nữa,

đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu nó.

Chu Hàn cũng từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, đã cởi áo

khoác tây trang mặc được một ngày, lúc này chỉ mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo

được xắn lên đến khuỷu tay.

Mẹ Chu thấy anh đến, quét mắt một cái, sắc bén như một

cây đao, một đao có thể chém anh bị thương.

Chu Hàn chỉ liếc mắt đi, coi như không nhìn thấy, đi

thẳng tới bên cạnh Lâm Lệ, đứng ở đầu giường nhìn thằng bé, nhìn một lúc lâu,

cuối cùng cũng không nói một câu hay là đưa tay ra chạm đến, trực tiếp xoay

người ra khỏi gian phòng.

Thấy anh muốn đi, mẹ Chu vội vàng xuống giường, đi giày

rồi vội chạy ra ngoài.

Lâm Lệ lo lắng hai người