
rong lúc tức giận quá cô nhớ
mình động tay động chân cho anh ta một cái tát, sau đó xúc động nghĩ đến đứa con
mình, cô nhớ bản thân mình chẳng quan tâm gì cứ khóc lên, cuối cùng chẳng nhớ gì
nữa rồi.
Chống người ngồi dậy, nhìn
quanh một vòng, phòng bệnh vẫn là phòng bệnh hôm qua, chẳng qua là hiện tại
trong phòng chỉ có một mình cô, ngay cả tiểu Bân cũng không có trên giường
bệnh.
Lật chăn ra, khi còn đang nghi
hoặc tiểu Bân đi đâu thì cửa phòng được đẩy vào, thấy Chu Hàn nắm tay đứa bé đi
vào, nhìn thấy cô, cũng chỉ nhìn thoáng qua một cái, không nói
gì.
Mà thằng bé được anh dắt nhìn
sắc mặt không tệ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng hồng, đã sớm không còn bộ dạng
nhợt nhạt tối qua, hơn nữa được cha mình nắm tay, tâm tình dường như không tệ,
khuôn mặt vốn đơn điệu không có vẻ gì đã lộ ra ý cười, tuy không rõ nhưng người
khác có thể nhìn ra.
Vẫn lo lắng sức khỏe của thằng
bé, Lâm Lệ tiến lên, nửa ngồi xuống trước mặt thằng bé, hỏi: “tiểu Bân, bụng còn
không thoải mái không?”
Thằng bé kia nhìn cô, lắc
đầu.
“Đừng lắc đầu, nói chuyện hẳn
hoi.” Chu Hàn khẽ nhíu mày, buông tay thằng bé ra, nghiêm túc nói: “người khác
hỏi con nói, phải đáp hẳn hoi, đây là lễ phép, biết không!”
Thằng bé vẫn sợ anh, run rẩy
gật đầu.
Chu Hàn không vui, giọng nói
còn nặng hơn vừa rồi, nhìn nó nói: “ta bảo con trả lời, chứ không phải gật đầu,
con câm hả!”
“Biết, biết rồi.” Thằng bé nhỏ
giọng đáp.
Lâm Lệ bên cạnh không nhìn được
nữa, kéo nó vào lòng mình, mắt to bất mãn nhìn anh chằm chằm, nói: “sao anh phải
hung dữ thế làm gì, nào có ai dạy con như anh!” Nói xong, quay đầu an ủi thằng
bé: “tiểu Bân, đừng sợ, nói cho cô biết, có còn đau bụng không, còn chỗ nào
không thoải mái không?”
Thằng bé liếc nhìn Chu Hàn một
cái, thấy anh nhìn chằm chằm, lại vội vàng quay đi, nhìn Lâm Lệ nói: “không,
không đau, cũng không khó chịu.” Thanh âm nho nhỏ, nghe đặc biệt chọc người
thương tiếc.
“Vừa rồi dẫn nó đi gặp bác sĩ
rồi, cũng đã kiểm tra rồi, đã không có vấn đề gì, đợi lát nữa truyền chai nước
là có thể xuất viện.” Chu Hàn đứng cạnh bổ sung.
Lâm Lệ gật đầu, vừa cười hỏi
thằng bé: “tiểu Bân có đói bụng không, cô mua cháo cho cháu
nhé?”
Thằng bé lắc đầu theo thói
quen, đột nhiên nhớ ra là phải nói, sau đó vội nói: “không đói, cha vừa bón cháo
cho cháu rồi.” Nói xong, lại quay đầu cẩn thận nhìn Chu Hàn.
Nghe vậy, Lâm Lệ cũng giật
mình, quay đầu nhìn về phía Chu Hàn, hơi bất ngờ thế mà anh ta lại bón cơm cho
thằng bé.
Chu Hàn chỉ nhìn cô một cái,
trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên, sau đó liền quay đầu đi sang một bên,
khép lại máy tính của mình thả vào trong túi, sau đó quay đầu nói với Lâm Lệ:
“hôm nay cô không cần đi làm, lát nữa ở nhà chăm sóc nó đi.”
Lâm Lệ nhìn chằm chằm anh, chú
ý tới má trái anh ta, trên mặt còn có chút sưng đỏ, biết đó là dấu vết mình tát
tối qua, hơi ngượng ngùng ấp úng mở miệng: “anh, mặt anh . . . .
.”
Chu Hàn vô thức sờ sờ mặt mình,
nhìn cô một cái, không khách khí nói: “nhìn cô gầy gò gió thổi là ngã, không ngờ
là không yếu tý nào.” Đến bây giờ rồi mà còn đau âm ỉ.
“Đó còn không phải là do anh
đáng bị đánh . . .” Lâm Lệ nhỏ giọng nói thầm, cũng không cảm thấy hối hận vì
cái tát tối qua.
Cũng không biết Chu Hàn có nghe
thấy không, chỉ lẩm bẩm gì đó, vì nhỏ quá, Lâm Lệ không nghe rõ
ràng.
“Cái gì?”
Chu Hàn chỉ nhìn cô một cái,
xách cặp công văn, nói: “không có gì.” Sau đó đi thẳng ra cửa.
Đợi anh đi rồi, Lâm Lệ nhỏ
giọng lầm bầm mấy câu, sau đó để tiểu Bân nằm lên giường, chờ cô y tá đến tiêm
cho nó, mà mình thì vào phòng vệ sinh rửa mặt, vào đến phòng vệ sinh rồi mới
biết thì ra hai mắt mình vì tối hôm qua khóc nhiều mà giờ sưng húp lên, đôi mắt
vốn là hai mí lúc này đã sưng phù thành một mí. Khó chịu dùng khăn nóng chườm
một lúc lâu mới đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Lúc đi ra cô y tá đang tiêm cho
thằng bé, cũng không biết là mạch máu thằng bé quá nhỏ, hay là cô y tá này mới
ra trường, tiêm mấy nhát cũng chưa tiêm đúng.
Cô y tá kia quýnh lên nhưng mà
càng vội vàng đâm sai, mà đâm hết nhát này đến nhát khác, thằng bé không hề
khóc, chỉ cắn chặt răng không rên một tiếng.
“Đừng đâm nữa.” Lâm Lệ thấy
thế, bước lên phía trước kéo cô y tá trẻ còn đang muốn đâm tiếp, kéo tay thằng
bé, nhìn thấy mu bàn tay nó bị đâm đến rỉ ra máu, đau lòng ôm nó vào trong lòng,
quay đầu lại nhìn cô y tá kia, trong mắt trên mặt phủ đầu lửa giận, phẫn nộ quở
mắng: “cô đây là đang tiêm sao! đi tìm y tá trưởng của các cô đến đây!” Thanh âm
rất lớn, đến mức người đi ngang qua bên ngoài cũng có thể nghe
được.
Cô y tá sốt ruột đến muốn khóc,
nhìn cô giải thích: “tôi, tôi, nó, mạch máu của nó quá mảnh, tôi không tìm
được!”
“Mạch máu quá mảnh nên cô cứ
thế mà đâm hả, đây là cái gì, đây là tay người, đây là thịt a, cô nghĩ là vải
rách hả!” Lâm Lệ càng nói càng cảm thấy tức giận, hơn nữa là đau lòng cho thằng
bé, cứ đâm xuống hết lần này đến lần khác, làm sao mà không đau cho
được!
Cô y tá vội vã lắc đầu giải
thích: “không phải, không phải, tôi ——”
“Chuyện g