
t
lại.
"Nha." Chu Hàn ở bên kia điện
thoại lãnh đạm trả lời, chỉ nói: "tôi còn có việc, không có việc gì thì tôi cúp
đã." Nói xong căn bản là không đợi Lâm Lệ kịp phản ứng, liền cúp
máy.
Lâm Lệ cầm nhìn điện thoại thật
lâu, quả thực không thể tin được, anh ta cứ cúp điện thoại như vậy, thật giống
như là đứa bé nằm viện này không phải là con anh ta vậy!
Chu Hàn chậm rãi đẩy cửa phòng
bệnh ra, nhỏ giọng đi vào, chỉ thấy Lâm Lệ ngồi ở bên giường, cả người gục ở
trên mép giường ngủ thiếp đi, tay còn nắm tay của tiểu tử kia ở trên
giường.
Lần nữa ngẩng đầu nhìn lại, đứa
nhỏ nằm trên giường đang nhắm mắt lại ngủ, nhưng mà tựa hồ ngủ cũng không yên
ổn, cả khuôn mặt biểu hiện ra vẻ rất khó chịu, lông mày nhỏ khẽ nhíu lại, mí mắt
run lên một cái, dường như mơ thấy chuyện gì đó rất đáng sợ. Trên tủ đầu giường
cạnh giường bệnh còn bày bát cháo trắng đã lạnh, dùng túi nhựa cột
lại.
Cởi xuống áo khoác trên người
đắp lên người đang ngủ gục bên cạnh giường, chuyển mắt dời đi, thấy túi nước
muối truyền dịch sắp xong, đưa tay trực tiếp nhấn chuông nơi đầu giường, rất
nhanh, có một y tá đeo khẩu trang đi tới, trong chốc lát mang theo một túi nước
muối khác mở cửa đi vào, rất chuyên nghiệp thay đi túi đã truyền hết, cũng không
có đánh thức hai người một lớn một nhỏ, một trên giường, một nằm cạnh
giường.
Chu Hàn đi theo vị y tá kia ra
ngoài, hỏi thăm tình huống đứa nhỏ, xác nhận đứa nhỏ không có gì đáng ngại, lúc
này mới xoay người trở về phòng bệnh.
Đợi lúc Chu Hàn lần nữa từ bên
ngoài đẩy cửa đi vào, thì Lâm Lệ vốn đang gục ở trên mép giường ngủ trong phòng
bệnh đã tỉnh lại, nghiêng người nhìn về phía cửa, vừa lúc đụng phải tầm mắt của
Chu Hàn đang đi vào.
Lâm Lệ nhìn anh một lúc lâu,
không nói chuyện, chỉ giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ánh mắt đã tỏ ra
tỉnh táo hẳn lên, lần nữa ngẩng đầu chỉ là nhìn chằm chằm anh, trong ánh mắt tựa
hồ đối với anh có khiển trách cùng bất mãn.
Không nghĩ tới mình vừa rồi
không cẩn thận đã ngủ thiếp đi, giật mình tỉnh lại vội vàng nhìn giá treo nước
truyền dịch, lúc này mới nhìn thấy bình truyền dịch đã đổi, mà lúc mình đang
buồn bực thì mới phát hiện trên người đang khoác một chiếc áo vest, còn chưa kịp
suy đoán, đã nghe thấy cửa truyền đến tiếng cửa mở, quay đầu vừa lúc chống lại
nhìn thấy Chu Hàn mở cửa tiến vào.
Chu Hàn cũng khựng lại một
chút, rồi nhẹ nhàng đóng cửa đi vào, đi tới bên người cô, nhìn bộ dáng hơi có
chút mệt mỏi của cô, làm như không nhìn thấy trong mắt của cô mang theo khiển
trách cùng bất mãn, chỉ nhỏ giọng mở miệng, nói: "Mệt thì về nhà nghỉ trước đi."
Bất quá trong lúc này bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác, nói trắng ra, cô không có
cần thiết lưu lại thay anh tới chăm sóc con của anh.
Lâm Lệ vẫn như cũ theo dõi nhìn
anh, cũng không có đồng ý hay mở miệng cự tuyệt.
Chu Hàn không hề nhìn nữa, xoay
người không có nhìn cô cùng đứa nhỏ một cái, trực tiếp ngồi vào một bên trên ghế
sa lon, đem máy tính mang tới mở ra, rồi thả vào trên đùi của mình, sau đó bắt
đầu xử lý công việc hôm nay chưa có làm xong.
Mở miệng làm cho cô rời đi là
nghĩa vụ của anh, cô đi hay không đó là quyền lợi của cô, anh cũng không ngại cô
lưu lại, bởi vì buổi tối hôm nay anh còn có một kế hoạch trọng yếu phải
làm.
Giờ phút này trong lòng Lâm Lệ
không khỏi có chút tức giận, thay đứa nhỏ đang nằm trên giường đau lòng, lại
càng cảm thấy không đáng giá, lại càng cảm thấy tức giận vì Chu Hàn không chịu
trách nhiệm mà còn lãnh mạc như vậy.
Chỉ nghe thấy tiểu Bân trên
giường bệnh nhanh chóng lẩm bẩm trong mộng: "Ba ba..." Giống như là hoảng sợ,
bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay của Lâm Lệ lực đạo chặt hơn một
chút.
Lâm Lệ nâng mắt, chỉ thấy nam
nhân kia ngồi ở đối diện trên ghế sa lon cũng đang ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ, nhưng
cũng không có đứng dậy, ngay cả ánh mắt kia cũng chỉ là chớp mắt một cái, sau đó
rất nhanh liền bị thu trở về, cúi đầu một lần nữa bắt đầu tiếp tục gõ bàn phím
làm công việc trên tay anh.
Trong lòng vốn đã bất mãn hiện
tại càng trở nên sâu thêm chút ít, nhẹ nhàng đem tay của nhóc con kia thả lại
trong chăn, sau đó Lâm Lệ đứng dậy, đi tới trước mặt Chu Hàn, trực tiếp đưa tay
đưa đặt lên máy tính xách tay. Nhìn anh, trong đôi mắt tựa hồ có một đoàn lửa đỏ
đang thiêu đốt.
Chu Hàn ngẩng đầu, chân mày có
chút không vui cau lại, trầm thấp mở miệng: "Cô đang làm gì vậy?" Giọng nói nghe
được anh đối với hành vi của cô rất là bất mãn.
Nhìn anh, bởi vì sợ ầm ĩ đến
đứa nhỏ, Lâm Lệ cũng giảm thấp thanh âm xuống, nói: "Chúng ta đi ra ngoài nói
chuyện một chút."
Chu Hàn chỉ nhìn cô một cái,
một lần nữa đem laptop mở ra, cúi đầu trở về trạng thái nhập đầu vào công
việc, chỉ nói: "Có chuyện gì cô cứ nói đi."
Lâm Lệ nhíu lại chân mày thật
chặt, sau đó giơ tay lên một lần nữa đóng máy laptop lại: "Chúng ta đi ra ngoài
nói chuyện một chút." Giọng nói trầm thấp so sánh với mới vừa rồi càng thêm bén
nhọn.
Chu Hàn nhíu chặt chân mày thêm
một chút, biết mình hôm nay không cùng cô đi ra ngoài nói chuyện thì người phụ
nữ