
ì xảy ra? Xảy ra
chuyện gì?” Cô y tá trưởng đi từ ngoài vào, phía sau còn có một đám y
tá.
Lâm Lệ nhìn cô ta, nói: “các cô
đây là mời nhân viên vừa mới tốt nghiệp hả, sao có việc tiêm một mũi mà cũng
biến người ta thành thế này!” Nói xong kéo tay tiểu Bân cho cô ta
nhìn.
Cô y tá kia thấy y tá trưởng
đến đây, uất ức rơi nước mắt: “y tá trưởng, tôi . . .”
Cô y tá trưởng kia trừng cô ta
một cái, quay sang nhìn Lâm Lệ nói: “xin lỗi, cô bé này vừa mới tới, từ tốt
nghiệp từ trường y, chưa đủ kinh nghiệp nên mới có thể như
vậy.”
“Chưa đủ kinh nghiệm mà lại cho
cô ta đến chăm sóc bệnh nhân, đây là bệnh viện, nếu ai cũng là người mới như
vậy, đều nói chưa đủ kinh nghiệm, thì còn ai dám đến khám bệnh!” Lâm Lệ trách
cứ.
“Là lỗi của chúng tôi, là là
lỗi của chúng tôi, để tôi tiêm cho đứa trẻ này.” Nói xong, xoay người yêu cầu
người khác lấy tiêm đến.
Không chờ bọn họ lấy đồ về, Lâm
Lệ liền ngắt lời họ: “không cần, chúng ta đừng tiếp tục nữa, để bác sĩ kê đơn
thuốc là được.” Cô mới không muốn thằng bé phải đau như thế nữa, cô nhìn cũng
thấy đau rồi.
“Thế cũng được, cũng được.” Y
tá trưởng vội vàng gật đầu, sau đó phân công người đi tìm bác sĩ kê đơn thuốc,
lại quay đầu lại nhìn Lâm Lệ áy náy nói: “thật ngượng quá, vị phu nhân này.” Nói
xong đưa tay sờ sờ thằng bé trong lòng cô, cười nói với nó: “cậu bé, cô xin lỗi
cháu, thật xin lỗi, nhưng mà cháu cũng thật dũng cảm, đau như vậy cũng không
khóc, sau này cô phải nói cho các bạn nhỏ khác, để bọn họ lấy cháu làm
gương.”
Thằng bé chỉ nhìn cô chằm chằm,
không cười, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Lâm Lệ cầm tay nó nhìn, ôm chặt
hơn, tâm tình đã dịu xuống, nói: “thật ra thì không phải là tôi muốn làm khó các
cô, chỉ là nhìn thằng bé bị châm thế này ai mà không đau lòng, về sau các cô vẫn
là đừng có phân y tá mới tới khoa nhi, khoa nhi cần những y tá và bác sĩ dạn dày
kinh nghiệm.”
Y
tá trưởng gật đầu lia lịa, đáp lời: “ừ, được.”
Đến khi tất cả mọi người đều đi
ra ngoài, Lâm Lệ cúi đầu nhìn tiểu Bân trong ngực, đau lòng hỏi: “đau
không?”
Thằng bé lắc đầu, nói thật nhỏ:
“khi mẹ đâm còn đau hơn.” Cúi đầu ngây ngốc nhìn mu bàn tay của mình, tay nhỏ bé
nhẹ nhàng lật lại. (VL: nghe câu này mà đau lòng quá!)
Nghe vậy, Lâm Lệ không khỏi
trừng to mắt, hỏi nó: “tiểu Bân, cháu vừa nói cái gì? mẹ cháu dùng kim đâm
cháu!”
Thằng bé ngẩng đầu nhìn cô một
cái, sau đó lại cúi đầu, không nói chuyện.
Lâm Lệ cảm thấy khó mà tin
được, sao có thể có loại mẹ nào mà cầm kim đâm vào con mình! Cô ta làm sao mà có
thể ra tay được! Thế Chu Hàn biết không? Anh ta cũng đồng ý để thằng bé bị đâm
như thế sao!
Đột nhiên nghe thấy tiếng người
đi vào, ngoảnh đầu lại, thấy Chu Hàn đã quay lại từ lúc nào, lúc này đang nhìn
chằm chằm bọn họ.
Lâm Lệ nhìn anh ta, không nói
chuyện, trong lòng còn đang nghĩ đến lời tiểu Bân vừa nói, nghĩ rốt cuộc Chu Hàn
có biết vợ trước của anh ta thường xuyên cầm kim ngược đãi con mình thế
không!
Như là xem nhìn thấu ý nghĩ của
cô, Chu Hàn liền mở miệng nói: “tôi không biết!”
Thực ra Chu Hàn đã quay về vài
phút trước đó rồi, té ra là anh vừa lái xe ra khỏi cổng bệnh viện, đột nhiên nhớ
ra còn quên một phần tài liệu ở đây, hơn nữa phần tài liệu kia còn cần cho sáng
nay, cho nên mới vòng quay lại, vừa tới cửa đã nhìn thấy bên trong ầm ĩ, hơn nữa
còn đứng khá nhiều người, đứng nghe một lát mới biết thì ra là cô y tá kia tiêm
mấy lần mà không thành cô, Lâm Lệ mới làm rùm beng lên với họ, anh hơi bất ngờ
cô sẽ làm như thế, cũng nhìn ra cô thật sự yêu thương đứa bé này, nhớ lại tối
qua cô vì thằng bé mà kích động, thì cũng không còn kinh ngạc nữa, đợi đến khi y
tá đi ra ngoài rồi, vừa định đi vào lại không ngờ nghe thấy tiểu Bân nói trước
đây Lăng Nhiễm từng đâm nó như thế, anh hoàn toàn không biết việc
này!
Lâm Lệ lấy lại tinh thần, nhìn
anh hồi lâu, không khỏi lắc đầu: “tôi thật không rõ hai người làm cha mẹ thế nào
vậy.” Một thì không hỏi han gì con cái, một thì cầm kim ngược đãi thằng bé, rốt
cuộc thì thằng bé này làm sai cái gì!
Chu Hàn không nói chuyện, lại
ngồi xổm xuống kéo tay thằng bé nhìn chằm chằm.
Bởi vì chuyện dị ứng hải sản,
Lâm Lệ xin nghỉ cho thằng bé, vốn là mình cũng tính toán xin phép để ở nhà chăm
sóc thằng bé, nhưng mà đúng lúc buổi sáng nhận được điện thoại của bà nội đứa
bé, nói là đã một thời gian ngắn không gặp nó, muốn tối nay cô và Chu Hàn cùng
nhau đưa thằng bé về đại viện quân khu mang đứa nhỏ về đại viện cơ quan xem một
chút, còn nói mặc dù ông nội thằng bé ngoài miệng không nói gì nhưng mà trong
lòng cũng nhớ tới nó.
Sau khi Chu Hàn cùng Lâm Lệ
nhận giấy đăng kí kết hôn mới biết được thì ra là quan hệ của Chu Hàn cùng cha
anh không tốt bởi vì trước kia Chu Hàn hoành đao đoạt ái phản bội bạn bè đoạt
bạn gái của bạn tốt nhất của anh, hành động như vậy đối với ba Chu người từ
trước đến giờ luôn nói tín nghĩa nơi cửa miệng là không thể tha thứ, cho nên lúc
hồi đó ba Chu tức giận đến mức đoạn tuyệt quan hệ cha con với Chu Hàn, mà sau
khi cắt đứt liên lạc với gia đ