
ói, không phải sao?” Văn Dĩ An mặt cười ửng đỏ nói.
Tuy rằng cô hiện tại vẫn hoảng sợ lên giường với anh, nhưng là vừa
rồi đâu có nghiêm trọng, hơn nữa quan trọng là cô tin tưởng anh tuyệt
đối không thương tổn cô. Về phần bản thân, cô tin chỉ cần cố lấy dũng
khí ,hết thảy sẽ về quỹ đạo vốn có của nó.
Cô nhất định phải dũng cảm!
“Vừa mới .. kia không thể xem như một cái hôn, nhiều lắm chỉ có thể
coi như nhẹ nhàng chạm vào một chút mà thôi.” Anh nhìn chằm chằm cô.
“Kia…… Như thế nào mới xem như một cái hôn?” Cô vì khẩn trương ,không ý thức vươn lưỡi hồng khẽ liếm cánh môi khô ráo.
Phạm Đằng cứng lại, thiếu chút nữa ngăn chặn không được đem cô áp đến trên giường.
“Anh có thể dùng phương thức làm mẫu để trả lời không?” Anh tham lam hỏi, tiếng nói trầm thấp dụ dỗ, dẫn lòng người rung động.
Văn Dĩ An cảm thấy quả tim tựa hồ muốn nhảy ra khỏi ngực, khẩn trương, chờ mong lại sợ hãi. Cô hoa mắt nhắm lại.
“Ân……”
Chưa nói xong , môi anh đã khẩn cấp đặt lên làn môi hồng mềm mại.
Mới đầu hôn chính là chuồn chuồn lướt nước rồi khiêu khích, điều này
làm cho cô nguyên bản cứng ngắc liền tự giác thả lỏng thân thể. Tiếp
theo từng đợt khoái cảm như có dòng điện chạy qua làm cô bất tri bất
giác đáp lại cái hôn, ngay tức khắc anh hôn sâu hơn, đem đầu lưỡi lách
vào trong miệng cô, bắt đầu liên tiếp lửa nóng thăm dò.
Bên trong ,độ ấm tựa hồ không ngừng lên cao, Văn Dĩ An mơ hồ có loại
cảm giác này, bởi vì cô cảm thấy chính mình càng lúc càng nóng, đầu càng lúc càng chìm vào hôn mê, hai chân càng lúc càng vô lực. Thần trí
hoảng hốt, lưng cô đã chạm tới mặt đệm……
Ác mộng từ nay về sau sẽ không còn nữa.
hạm Đằng thân thể khôi phục khỏe mạnh, cuộc sống tự nhiên cũng khôi
phục bình thường. Tuy rằng anh rất muốn cùng vợ yêu đi hưởng tuần trăng
mật, nhưng là công việc bỏ dở trong công ty gần hai tháng chồng chất như núi khiến anh hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.
Anh thực ai oán, nhưng vẫn là câu nói đó, tự làm tự chịu.
Ngược lại, Văn Dĩ An thì như cá gặp nước.
Cô hiện tại cuộc sống đúng là trong mộng, có được người chồng thương
yêu mình, không cần vì áp lực cuộc sống mà đi sớm về muộn(nguyên văn:
hướng cửu trễ ngũ…?????), chỉ cần ở nhà chăm sóc gia đình. Đợi cho đứa
nhỏ trong bụng ra đời, cô liền thật sự hạnh phúc, rất hạnh phúc.
Xem ra cô lúc trước mạo hiểm là đúng, tuy nói trước khi có hạnh phúc
cô đã chịu không ít đau khổ, cũng chảy không ít nước mắt, nhưng khổ tận
cam lai, hết thảy đều đáng giá.
Văn Dĩ An một bên mỉm cười, một bên quay người khóa cửa.
“Em muốn ra ngoài?”
Thanh âm thình lình vang lên , Văn Dĩ An quay đầu, liền thấy ông chồng đang đứng đằng sau mỉm cười.
“Anh như thế nào đột nhiên trở lại?” Cô trước kinh ngạc hỏi, sau đó
mới trả lời vấn đề của anh. “Chị dâu hẹn em đi cùng cùng chị ý.”
“Anh đưa em đi.” Phạm Đằng chủ động.
“Nhưng là anh về nhà không phải có việc sao?” Cô hoài nghi hỏi.
“Có nha, anh là đặc biệt trở về giúp vợ yêu.” Anh mỉm cười đáp.
Văn Dĩ An nghe vậy lộ ra một chút cười khẽ.
“Dịu dàng có mục đích gì đây?” Cô hỏi.
“Có đấy, hy vọng vợ yêu đại nhân có thể cho phép tiểu nhân làm tùy tùng của em hôm nay.”
“Đừng náo loạn, anh đột nhiên chạy về có chuyện gì?” Cô nghiêm túc hỏi.
“Vừa bàn bạc được một vụ làm ăn lớn, muốn trở về chia sẻ cùng em,
mang em đi chúc mừng một chút, không nghĩ tới em lại có việc.” Phạm Đằng bất đắc dĩ cười khổ.
“A, kia……” Văn Dĩ An do dự nhìn anh, lo lắng không biết có nên gọi
điện cho chị dâu hủy buổi hẹn này không. Bất quá cô làm như vậy có thể
hay không quá mức trọng sắc khinh bạn?
“Đừng khó xử, anh nghĩ chị dâu không để ý đâu, bởi vì anh không những làm lái xe, có thể thay hai chị em trả tiền, còn có thể thay hai chị em xách đồ. Anh dùng tốt như vậy,không ai cự tuyệt đâu?” Phạm Đằng cười
,ôm cái eo đang biến thô của vợ, kéo cô ra xe.
“Chờ một chút, để em hỏi chị dâu đã.” Văn Dĩ An nói, cảm thấy đây là tôn trọng cơ bản nhất.
“Được , em hỏi đi.” Anh không hề dị nghị, tràn đầy tin tưởng. “Nếu em ngại, anh có thể nói giúp.”
“Đây là anh nói nha? Kia, điện thoại cho anh.” Văn Dĩ An bấm số , sau đó liền quăng cho anh.
Phạm Đằng thoải mái tiếp nhận đặt lên tai.
Văn Dĩ An mỉm cười nhìn anh.
“Uy? Chị dâu, là em, Phạm Đằng.” Anh nhìn cô, một bên đối thoại cùng
người bên kia đầu điện thoại. “Em có thể làm tùy tùng cho hai người
không? Ân? Ân. Được, em đã biết. Hẹn gặp.”
“Như thế nào? Chị ấy nói cái gì?” Vừa thấy anh buông di động trong tay, Văn Dĩ An khẩn cấp hỏi.
“Đương nhiên là không thành vấn đề, có điều……”
“Có điều gì?”
“Chị ấy muốn anh mặc đẹp một chút làm cái gì?” Anh khó hiểu nói.
“A?” Cô cũng ngẩn ngơ.
“Chị ấy có nói hôm nay muốn cùng em đi đâu không?” Phạm Đằng hỏi.
“Không có, chỉ bảo em mặc xinh đẹp một chút.” Văn Dĩ An lắc đầu nói.
“Cho nên em hiện tại được coi là xinh đẹp?” Phạm Đằng nhìn từ đầu đến chân.
Gương mặt trang điểm nhẹ, tóc búi cao, không có lọn tóc nào che phủ
tầm mắt, cô mặc một bộ quần áo đơn giản, không có trang sức ,không phải
váy dài đến bắp chân của phụ nữ mang thai, trên chân là một đôi g