
ược ít ngày thì về phép, cưới vợ. Năm sau về hẳn nhà, tham gia hội đồng
nhân dân xã, làm phó chủ tịch uỷ ban, khoá này lên chủ tịch.
- Nhưng còn cô
Phượng…
Ông Mải hiểu ngay
là Cải muốn hỏi cô Phượng bây giờ có tham gia công tác gì ở xã, liền nói:
- Những năm nam
giới đi hết thì đàn bà, con gái phải đảm đang, chứ khi đàn ông đã về lại làng,
còn sao bắt đàn bà vác tù và hàng tổng nữa. Để chúng nó sinh nở, nuôi con, tề
gia nội trợ chứ.
Nghe ông Mải nói,
Cải cứ thấy mung lung thế nào, bảo rằng tiếc cho Phượng đang phấn đấu nhiều
triển vọng thế mà bỗng chốc như quả bóng xì hơi, cũng không phải; bảo Phượng
như thế là đã làm tròn vai trò của người phụ nữ thời loạn lạc, cũng không hẳn
đúng. Thôi hãy nghe cho tường ông Mải đang định nói gì về cái tay Thuật, chồng
Phượng đã. Cải lướt nhanh trong đầu những cuộc hội ý thường trực, hoặc làm việc
với trưởng ban tổ chức về tình hình cán bộ lãnh đạo ở các xã, rồi nói:
- Có. Hôm trước
họp, con có nghe bác Thìn, trưởng ban tổ chức huyện uỷ, nói đến cái nhà mới xây
đẹp lắm của ông Thuật. Có thật là to nhất xã không hả ông?
- Nếu nói về hàng
cán bộ thì đúng là to nhất, nhưng so với cả xã thì cũng còn mấy nhà nữa to đẹp
hơn, chứ không riêng nhà Thuật. Nhưng cái chính là xây nhà từ nguồn thu nhập
nào thôi.
- Ý ông muốn nói
là…
- Thế sau ý kiến
của anh Thìn, có ai nói gì nữa không?
Cải thật thà:
- Thực ra, hôm ấy
bác Thìn nói việc Thuật lên nhà mới khi cuộc hội ý thường trực đã tàn, nên cũng
chỉ nghe xong để đấy, không ai nói gì nữa.
Ông Mải đúng là
một lão già nằm thùng trấu biết chuyện kinh kỳ, thông tỏ khá nhiều chuyện riêng
tư của mấy vị lãnh đạo chủ chốt huyện:
- Tôi biết mà! Có
ông Trường ở đấy, đố ai dám bới ra. Một người dảo hoạt, khôn ngoan như ông
Trường, đời nào lại để người khác lật áo ông anh vợ mình lên. Anh còn nhớ hôm
nọ ở trên huyện uỷ, lúc tôi mới bước vào, vừa cất lời, ông ấy đã xô ghế đứng
lên, nói như đuổi tôi về không? Đuổi thì đuổi chứ làm sao tôi phải sợ. Tôi là
đảng viên, lên gặp lãnh đạo huyện để phản ảnh cái hay, cái dở dưới cơ sở, chứ
rêu rao bêu riếu ai ngang đường ngõ chợ mà bảo thiếu ý thức. Chẳng qua là ông
ấy sợ tôi nói toạc cái việc xây nhà của ông anh ra trước đông đủ thường vụ, thì
ông em cũng hết đường mà che chắn.
- Nhưng sự thực
cái việc ông Thuật xây nhà là thế nào, hả ông?
- Có mà xây thì
mọi người đều mừng cả chứ sao. Nhưng đằng này, một dinh cơ rộng hàng sào, nhà
trên nhà dưới, phòng khách, phòng ngủ của vợ chồng, con cái đều riêng biệt, lại
thêm gian thờ chỉ hương án, bài vị, bát nhang, con nghê đã có giá tiền trăm.
Hỏi chỉ làm ruộng, với vài cái đồng bạc lương chủ tịch xã, có tài thánh cũng
không thể làm được như thế. Chưa hết, còn ba gian nhà dưới xây cả phòng tắm,
nơi đun bếp và để đồ ăn thức đựng. Rồi bể nước, tường hoa, sân gạch, lối đi,
đều xây gạch, thôi thì từ trong nhà ra đến ngõ không chỗ nào phải bước chân đi
trên đất.
Thực Cải cũng đi
nhiều, từng ở đoàn kiểm tra, thanh tra tham ô, trộm cắp nơi này nơi kia, hồi
còn ở ban kinh tế tỉnh, nhưng chưa từng thấy chủ tịch, hay bí thư, chủ nhiệm xã
nào lại mỗi việc xây nhà đã khoe khoang, hợm hĩnh đến thế. Dẫu từ sau ngày giải
phóng miền Nam, một số người không biết bằng cách nào mà giàu lên nhanh thế,
cũng mua sắm sa lông, ghế tựa bọc da, hôn đa xe máy, nhà xây mặt đường. Nhưng
đấy phần nhiều là người có chức có quyền trong cơ quan nhà nước, còn ở xã mà
xây nhà to rộng khang trang thế, có lẽ hiếm thấy chủ tịch xã nào được như vậy.
Cải nghe ông Mải nói mà thực sự chưa hiểu Thuật lấy ở đâu ra tiền xây nhà khang
trang thế, chỉ riêng vật liệu có lẽ phải tới mấy vạn viên gạch. Lại còn xi
măng. Lấy đâu ra nhiều thế. Trong khi xi măng mua từ một tạ trở lên đã phái có
phiếu uỷ ban huyện phân phối, chứ cửa hàng vật liệu kiến thiết tiếng là bán sắt
thép, xi măng nhưng số lượng chừng ấy lại không có quyền.
Nghe Cải giãi bày
uẩn khúc, ông Mải bảo:
- Hợp tác xã này
có những bốn khẩu lò, mỗi đợt cho ra lò sáu vạn viên gạch. Trước mỗi tháng giao
cho nhà nước từ ba đến năm vạn viên, chưa kể dành lại một, hai vạn bán ưu tiên
cho đối tượng chính sách và hộ gặp khó khăn. Nhưng từ ngày tay Lận, em trai
Thuật, lên thay thằng Điền nhà này làm chủ nhiệm, thì cái khoản gạch giao cho
nhà nước chẳng hiểu sao không thấy huyện điều đi nữa, mà để cả lại cho xã phân
phối. Nhưng cũng chẳng biết xã phân phối thế nào, mà những gia đình thương
binh, liệt sĩ làng này từ năm ngoái đến nay chưa nhà ai biết viên gạch nung của
xã dầy mỏng, vuông tròn ra làm sao. Đến như nhà ông Tộ xóm Đông, hai con liệt
sĩ, nhà giờ còn hai ông bà với thằng út, thế mà vợ chồng thằng rể trưởng ở
ngoài phố mấy lần về xin xã cho mua vạn gạch xây cho ông bà gian nhà để cuối
năm cưới vợ cho em, mà đã được đâu. Trong khi đó, cán bộ xã thì ngoài ông
Thuật, còn những mấy ông nữa xây nhà, cũng đều là gạch của hợp tác cả. Thế nên
dân người ta chán, đòi giải tán lò gạch, huyện đã biết chửa?
Nghe ông Mải nói,
Cải hiểu ngay là câu hỏi không hẳn dành cho riêng mình, nh