
ngay:
- Bác về trao đổi với ông Sa, xem lại thời gian lưu Đảng của
Điền được bao lâu rồi. Nếu được quá hai phần ba thời gian, thì thường vụ đảng
uỷ làm văn bản đề nghị lên đây, để đưa ra thường trực huyện uỷ xét giám thời
hạn lưu Đảng cho hắn ta.
Thuật nghe rõ từng lời Trường nói, nhưng sao trong đầu vãn ù
ù cạc cạc như vịt nghe sấm, chưa hiểu thế là thế nào, đúng hay không đúng, vì
sao lại phải làm thế, làm thế để đạt mục đích gì? Thuật cứ ngồi ngây cán tàn.
Giọng Trường lại bing bung bên tai:
- Còn cái cô gì em tay Điền, con gái út ông Mải, em sẽ bảo
xí nghiệp cơ khí nông nghiệp huyện cho nó lên làm hành chính văn thư.
- Nhưng nó mới yêu thằng Bính nhà mình.
- Thì cứ để hai đứa nó yêu nhau.
- Thế sao được. Chồng làm ruộng, vợ thoát ly…
- Không được cũng phải được. Bác không nhớ các cụ xưa dạy
“nắm xôi nhét miệng” à. Nên tạm thời cứ thế đã. Lùi một bước để tiến hai bước,
bác không hiểu ý em. Lúc này không hoà hoãn, thêm bạn bớt thù, tranh thủ cảm
tình với cha con nhà ông ấy, cũng là tranh thủ cảm tình với thiên hạ, mà cứ
nhất mực hơn thua thì không khéo bị cô lập. Bây giờ là thời ông Cải làm bí thư,
mà ông Cải lại là chỗ thân quen với nhà ông Mải. Bác có hiểu ý em không?
“Bây giờ là thời ông Cải làm bí thư, mà ông Cải lại là chỗ
thân quen với nhà ông Mải. Bác có hiểu ý em không?”. Trường nhắc lại câu nói ấy
một lần nữa với ông anh vợ, nhưng thực, lại là nói với chính mình.
Trong đầu Thuật lúc này cũng tan dần những tiếng binh bung ù
ù cạc cạc, nhưng cũng chưa thật nắm bắt được ý định của ông em rể. Thuật nói:
- Giờ thì tôi hiểu phần nào ý chú rồi. Nhưng tôi hỏi chú,
còn cái việc ông Mải làm đơn xin ra đảng thì xử lý thế nào?
Trường định nói, việc ấy không phải của anh em mình, vì trên
thực tế đơn ông Mải gửi lên tỉnh uỷ, chứ có gửi đảng uỷ, huyện uỷ đâu. Nhưng
lại nhìn Thuật như đánh bài ngửa:
- Còn em, còn bác, không bao giờ ông Mải lại bỏ Đảng đâu.
Đấy chẳng qua chỉ là cái cớ để ông ấy đi bêu riếu cán bộ xã các anh thôi.
Thuật nói một câu ngay thuồn thuỗn, rõ là anh vai u thịt bắp
thấy sao nói vậy: - Chẳng lẽ chỉ bêu riếu xã thôi ư, còn huyện nhẽ nào không có
gì đê bêu riếu! Nhưng ông em rể cũng không phải tay vừa, nói như để xoa lòng
ông anh vợ, cũng là để ngầm nhắc anh còn là chủ tịch xã dưới quyền lãnh đạo của
tôi nữa đấy, chứ không chỉ là ông anh trưởng đâu mà nói năng xách mé thế:
- Ai làm việc mà chẳng có khuyết điểm. Nhưng nhớ là đừng có
ếch chết tại miệng, cứ mặc cho ông ấy đi bêu, chỉ sợ không đi được mãi mà bêu!
Trường vừa nói đến đấy, Thuật vội đặt chén nước cạch xuống
bàn, nói ngay: - Nhưng ông ấy chưa đi đâu, thì ông Cải đã đến tận nhà hỏi han
cặn kẽ rồi! Ông Cải đến tận nhà hỏi han cặn kẽ rồi, thật thế sao? Chỉ hỏi những
chuyện ở xã, hay còn những chuyện gì gì nữa. Chẳng lẽ chỉ bêu riếu xã thôi, còn
huyện nhẽ nào không có gì để bêu riếu!? Trường nhẩm lại mấy câu Thuật vừa nói
mà bỗng giật mình, nhưng vẫn làm ra vẻ bình thản, hỏi chủ tịch xã Tiên Trung:
- Trường học xã quyết toán xây dựng xong chưa?
Thuật hiểu ngay đằng sau câu hỏi ấy là Trường nhắc nhở mọi
hoá đơn chứng từ vật liệu xây dựng khu phòng học hai tầng của trường cấp một,
hai của xã bằng tiền do huyện rót xuống, là bác phải để mắt tới đấy, chứ không
thể lơ mơ được đâu. Rút hạng mục công trình so với thiết kế đã được duyệt mà
vẫn nhận đủ kinh phí và vật liệu mà không khéo dẫn giải, hợp lý hoá chứng từ là
dễ bị kiểm tra phát hiện lắm đấy. Thuật hiểu ngay đằng sau câu nói ấy của ông
em rể, vội ngồi ngay người, nói rất đúng thứ bậc giữa huyện đường:
- Báo cáo chủ tịch cứ yên tâm. Tôi đang chỉ đạo quyết toán
dứt điểm để trình lên huyện duyệt.
Trường cũng nói bằng giọng thân tình, như để ông anh vợ yên
lòng:
- Khi nào xong anh đưa em xem trước cho, rồi hãy đưa kế
hoạch duyệt nhá! Bỗng tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc đổ gắt. Trường
đứng lên cầm ống nghe. Giây lát quay lại nói với Thuật:
- Cô Hà bảo xong ở đây anh qua ngay chỗ cô ấy lấy đôi lốp.
Thế được chưa. Trường vừa nói vừa đi lại bàn rút cuốn sổ trong cặp ra để lên
chồng tài liệu, rồi cầm một tập báo cáo và chiếc bút máy lên tay, bảo ông
Thuật:
- Anh về bảo bác gái với các cháu nhà chú Lận trông nom bà
giúp chúng em nhá. Chủ nhật em mới đèo nhà em sang được cơ đấy.
Thuật vội đứng dậy, nhưng không ra cửa ngay, mà đi đến bên
bàn Trường đang đứng sắp xếp tài liệu chuẩn bị đi họp. Khi hai người đứng đối
diện với nhau qua chiếc bàn làm việc, Thuật bỗng nhìn thẳng vào Trường, nói như
ở nhà:
- Còn một việc nữa tôi muốn hỏi chú, cái chỗ đất lập sinh
phần gia tộc, tôi định cứ tiếp tục làm có được không?
- Cứ làm chứ sao! Không có cụ kỵ tổ tông làm sao có con cháu
đời đời kiếp kiếp. Bác cứ cho làm, dù là ngoại, vợ chồng em cũng đóng góp với
bác như là nội, chứ không để bác phải gánh quá sức đâu.
Được lời như cởi tấm lòng, Thuật nghe chú em rể nói không
hỏi lại lời nào, cứ thế chào Trường rồi bước nhanh ra cửa. Chứ sao, còn gì mà
hỏi lại. Chỉ có một mối lo là đất làm khu sinh phần gia tộc, chừng nghìn mét