
nh báo cáo tổng hợp tình hình khắc phục hậu quả bão lốc đây nhá”. Trường cũng đã chỉnh tề trang phục, quay ra, bảo Xuê: “Cứ để lên bàn, ra ghế ngồi uống nước mình nhờ tý việc”. Vừa nói, Trường vừa đi lại bàn nước. Thuật thấy Trường ra, vội đứng lên, nhưng Trường đưa tay ra hiệu, bảo: “Bác cứ ngồi uống nước”. Nhưng Thuật vẫn đứng, chứ chưa dám ngồi. Thuật xưa nay vẫn ý tứ thế, mỗi khi có mặt Trường. Bởi trong nhà Thuật là bề trên, Ngấn, vợ Trường, là em gái ruột của Thuật. Trong nhà Thuật là bề trên, nhưng ra ngoài, Trường lại là người đứng đầu chính quyền của cả một huyện, còn Thuật, tiếng là cũng đứng đầu, nhưng lại chỉ ở một xã. Trường như biết ông anh vợ giữ ý, liền ngồi xuống ghế, đưa tay cầm phích nước, định rót, nhưng Xuê đã vội đưa tay ra: “Anh để em”. Vừa lúc, Hà như vờ soi gương xong, quay ra săn đón hỏi Thuật: “Cán bộ Tiên Trung dạo này toàn đi xe đạp mới hay sao, không thấy cửa hàng mua bán xã lên xin phiếu mua xăm lốp?”. Thật nằm ngủ gặp chiếu manh, có cái xe đạp cả hai lốp đã bục khâu mấy chỗ, đang cạy cục mãi chưa xin được cái phiếu, giờ bỗng; dưng lại có người nói thế còn gì bằng. Bụng thích rơn, nhưng Thuật vẫn làm như giữ kẽ, bảo: “Vẫn xe cũ cả đấy chứ. Nhưng chắc ngoài cửa hàng xã không biết trên mua bán huyện mới có xăm lốp về, nên không lên xin. Để tôi về bảo họ lên, chị giải quyết cho mấy đôi, chị nhá”. Hà nói ngay: “Thôi, anh không phải bảo ai lên, lát nữa anh qua chỗ em, em giải quyết ưu tiên cho anh một đôi”. Thuật đứng bật dậy, rối rít cảm ơn Hà. Trường nhìn Hà cười, như thầm khen Hà nhanh trí, dở ngay cái bài nắm xôi nhét miệng thế, một Thuật, chứ mười Thuật cũng phải im re. Nhưng Trường không nói, lại quay sang bảo Xuê: “Chú dẫn cô Hà sang gặp anh Vinh bên ngân hàng, bảo tôi đồng ý cho mua bán huyện rút ngay hôm nay hai triệu tiền mặt để đi miền Nam mua gạo, về cứu đói cho bà con vừa bị bão lốc nhá. Đi ngay đi!”. Hà nghe Trường nói, hiểu ngay là giục cả mình, vội chào Thuật đi nhanh ra cửa. Xuê cũng chào hai người đi ra. Nhưng mới được mấy bước, Trường gọi giật lại, kéo vào sau cánh cửa dặn dò gì đó. Chỉ nghe tiếng Xuê dạ dạ vâng vâng, anh yên tâm, anh yên tâm luôn miệng, chứ không nghe rõ câu nào vào câu nào.
***
Trong phòng còn lại hai anh em Thuật và Trường. Vừa rót nước
mời ông anh trưởng về đằng vợ, Trường vừa hỏi:
- Bà mấy hôm nay bệnh tình có thuyên giảm chút nào không
bác? Chủ nhật vừa rồi vợ chồng em định sang, nhưng đang chuẩn bị đi thì vợ
chồng đứa em gái ở thành phố đưa nhau về, mãi chiều muộn mới đi, nên không sang
bên bác được nữa.
Ông anh vợ nhấm một ngụm nước chè, rồi đặt nhẹ cái chén
xuống khay, không trả lời câu hỏi thăm sức khoẻ bà mẹ của ông em rể, mà lại nói
bằng một giọng tiêng tiếc:
- Thế mà chú không sang. Muộn thì muộn chứ sao!
Sự xuất hiện đường đột của ông anh vợ đã là sự phân vân chưa
lời giải trong đầu Trường, giờ lại nghe ông ấy nói một câu nửa tiêng tiếc, nửa
ngầm trách, Trường thầm hiểu chắc có việc hệ trọng, liền hỏi:
- Bà mệt hả bác? Đã thuốc thang gì thêm cho bà chưa?
Thuật thấy Trường tỏ ra lo lắng cho sức khoẻ của bà mẹ, dù
là mẹ vợ, nhưng Ngấn, vợ Trường, lại được bà cụ cưng chiều từ bé. Lấy Trường,
mỗi khi vợ chồng dẫn con cái sang chơi, bà cụ vẫn một lời con, hai lời con với
cả con gái chàng rể, chứ không như những ông bố bà mẹ khác, cứ coi rể như là
khách. Ông anh vợ không muốn để em rể lo lắng về sức khỏe của mẹ, nhưng cũng
còn ngần ngại chưa muốn nói thẳng cái ý định mình lên gặp em, dẫu là em rể
nhưng lại là người đứng đầu chính quyền huyện, nên Thuật cứ ngập ngừng mãi mới
cất lên lời:
- Bà vẫn thế, chứ không sao cả chú…à, anh ạ!
- Bác sao thế? Có chuyện gì muốn nói à? Hay dưới xã lại có
đứa nào đơn từ kiện cáo bác, bác cứ bảo để em cho công an xuống gô cổ chúng nó
lại?
Dẫu được khích lệ, Thuật vẫn ý tứ lựa lời. Vì dù sao việc
Thuật sắp nói ra lại vượt ra ngoài khuôn khổ gia đình giữa anh vợ với em rể, mà
là việc của xã, của huyện, giữa chủ tịch xã với chủ tịch huyện. Hơn thế nữa,
lại liên quan đến một người chức quyền còn cao hơn cả Trường, đứng đầu huyện
này. Người ấy là Cải. Nên sự thận trọng, dè dặt của Thuật là điều dễ hiểu. Biết
đâu, dẫu Cải mới về, nhưng Trường với Cải cũng gần gũi và có phần suồng sã như
với ông Giá bí thư cũ thì sao? Trong khi Thuật còn đang phân vân, mặt ngay cán
tàn như khi ngồi cầu tiêu, thì Trường bỗng như sực nhớ, vội chồm người lên:
- Thôi thôi đúng rồi! Lại cái ông Mải ấy chứ gì! Hôm lâu lên
giữa lúc đang họp thường vụ, không có ông Cải bảo cậu Thơi dẫn vội ra ngoài thì
em gọi công an sang gô cổ lại rồi. Thôi, bác cứ về đi. Sáng nay em còn những
mấy cuộc họp. Em sẽ gọi điện bảo huyện công an cho người xuống theo dõi, nếu có
hiện tượng gì là cho bắt ngay.
Thuật liền hiểu đây chính là cơ hội, không nói nhanh có khi
lại lỡ dịp, vội nghiêm mặt, như người cấp dưới nói với người cấp trên, với một
giọng nửa kín nửa hở, như vừa khám phá ra tốp gián điệp hay phần tử phản đảng,
vội nói:
- Báo cáo chủ tịch, quả là chuyện này có liên quan đến ông
Mải, nhưng có lẽ chủ động