
biết tốt xấu ra sao, hẵng cứ
để lại ấn tượng cái đã. Thuật nghe ông em giãi bày tâm trạng, liền bảo:
- Trước tiên phải
thấy cái việc ông Cải vừa chân ướt chân ráo về huyện đã xuống thăm nhà ông Mãi
là hợp đạo lý cái đã. Chẳng gì thì những năm chống chiến tranh phá hoại của Mỹ,
đơn vị pháo cao xạ của ông ấy cũng cắm chốt ở đây hàng năm trời…
Ông anh túc trí
đa mưu mới nói đến đấy, ông em đã như chợt nhớ:
- Ngày ấy chị
Phượng nhà ta làm chủ tịch uỷ ban xã, nghe họ đồn hai ông bà ấy hay đèo nhau đi
họp hành đêm hôm…
Câu nói của Lận
làm Thuật cũng thấy lòng cồn cào, pha chút ghen tuông, bực dọc, nhưng vội gạt
đi, không để việc nhỏ lấn át việc lớn:
- Chú bấy giờ còn
nhỏ, biết gì mà hớt lẻo. - Rồi tiếp mạch vừa nãy - Nhưng chắc là ông Cải không
chỉ đơn thuần xuống thăm, mà công đôi việc, vừa thăm, vừa tìm hiểu tình hình
của xã cũng nên. Mà đã tìm hiểu tình hình của xã lại đi tập hậu thế này là nhất
định có chuyện, chứ không, dù là ngày nghỉ cũng báo qua cho xã như mọi lần chú
Trường vẫn đưa khách trên tỉnh về ấy.
- Tìm hiểu tình
hình xã thì thể nào cũng cho gọi bác với ông Sa đến báo cáo chứ, sao lại về cả
ngày mà im hơi lặng tiếng thế là thế nào.
- Ấy đấy! Cái khó
hiểu chính là ở chỗ ấy. Sự nghiêm trọng cũng chính là ở chỗ ấy đấy!
- Nhưng em hỏi
thật, đích thị bác nhìn thấy ông Cải đạp xe về Phương Trà, vào nhà ông Mải, hay
bác chỉ nghe ai nói?
Thuật chờ đợi mãi
chưa thấy cháu về đã sốt cả ruột gan, lại nghe em hỏi dồn đến chân tường, sẵng:
- Nhìn thấy sao
còn phải cho thằng Bính đi tận nơi dò la tin tức làm gì cho nhọc lòng. Mà sao
cái thằng chết binh chết dịch đi lâu thế không biết nữa!
***
Thằng Bính không
chết binh chết dịch, nhưng tý nữa thì chết đòn.
Hai đứa dẫn nhau
ra bờ đầm sen làng Phương Trà ngồi tự tình.
Viên và Bính từ
lúc đưa nhau ra ngồi bên bờ đầm sen, cũng thôi những câu đối thoại dấm dẳng,
kiểu như ta nghe được khi hai người mới ở nhà Viên đi ra. Họ ngồi sát bên nhau,
giữa khoảng trống của hai khóm chuối loà xoà tàu lá. Cách đó không xa, cũng lại
một chiếc chòi vệ sinh làm vỏng xuống đầm, có hai gốc tre cộc buộc vào nhau làm
cầu cho mỗi khi có người ra “ngồi đồng” đi lại cho tiện. Hai người đều đã ở cái
tuổi ngoài nhăm, Bính năm nay hai mươi sáu, còn Viên hơn Bính một tuổi, năm nay
hai mươi bảy, nên cũng khó có thể nói là chưa biết một tý gì về cái khoản kia.
Thế nên, vừa đưa nhau ra bờ đầm ngồi chưa nóng chỗ, Bính đã tý máy tý mẻ. Đầu
tiên còn một tay luồn dưới vạt áo sơ mi trắng ngắn tay của Viên, rồi cứ thế đặt
bàn tay lên bụng xoa xoa, làm Viên lúc đầu còn định kéo tay Bính ra, sau cứ thấy
nhổn nhột, buồn buồn trên làn da bụng thì lặng đi. Đến khi Bính rờ rờ thế nào,
lại nhoáng cái đã cởi được chiếc áo con trên ngực Viên ra, rồi luồn cả hai tay
dưới làn áo mỏng để nắm chặt lấy hai bầu vú căng cứng của Viên xoa xoa, nắn nắn
thì Viên thấy tê mê, rạo rực hết cả người. Một tay Viên cũng rờ rờ xuống phía
dưới của Bính, nắm được cái vật dài dài, nho nhỏ cứng như thanh sắt của hắn ta
mà xoa xoa, vuốt vuốt. Bỗng Viên bật ngồi dậy, làm Bính luống cuống rút vội tay
ra khỏi bộ ngực ngồn ngộn của Viên, suýt nữa đứt cả mấy cái cúc áo. Viên vừa
ngồi dậy đã quờ tay nhặt chiếc áo con, Bính cởi ra ban nãy, mặc vội vào. Rồi
ngồi ngay người lên, nghiêm mặt nhìn Bính, hỏi giật giọng:
- Anh có lấy em
thật, hay chỉ yêu thôi?
Bính chẳng mất
công suy nghĩ trước câu hỏi vừa dễ lại vừa khó của Viên, nói ngay:
- Lấy với yêu thì
có gì khác nhau mà em chành chẻ thế!
- Khác chứ. Lấy
nhau là thành vợ thành chồng. Còn yêu có khi lại không bao giờ nên vợ nên
chồng, anh ạ!
Câu nói cứng cỏi
và đượm màu triết lý của Viên như được rút ra từ chính cuộc đời cô gái hai mươi
bảy tuổi, mà cả đường đời và đường tình đều đã nếm mùi vinh quang và cay đắng.
Còn Bính, chàng trai nhà con một, lại con liệt sĩ, cháu đích tôn của hai trong
ba người có quyền hành nhất xã là chủ tịch Thuật và chủ nhiệm Lận, làm gì, ở
đâu cũng quen được ưu tiên hơn người, quen suy nghĩ đơn giản hơn người, cũng
khó mà hiểu được câu nói của Viên. Thế nên, vừa nghe Viên nói xong, Bính vội
choàng tay ra định ôm vai Viên áp vào ngực mình, nhưng liền bị Viên cầm chặt lấy
tay đặt xuống bờ đầm:
- Anh đừng làm
thế. Hãy trả lời câu hỏi của em đi đã.
- Anh yêu em
thật. Được chưa nào!
- Không. Em hỏi
anh có lấy em thật, hay chỉ yêu thôi cơ mà?
- Lấy em thật!
Được chưa. Cho anh đi, anh khó chịu lắm rồi!
- Anh cứ ngồi yên
đấy, cấm không được động đậy. Chừng nào anh chưa có gì để làm tin, thì chừng ấy
chưa thể gần em được.
Đến lúc này, anh
chàng nhà con một quen được ưu tiên hơn người, mới thực sự cảm thấy Viên không
thuộc loại đàn bà con gái dễ siêu lòng bằng những lời nói mỹ miều, những cái
hôn vội vã, và cả những cuộc làm tình như rồng cuốn cũng không thể mang lại
niềm yêu thương, tin cậy. Bính ngồi lặng đi một giây, đôi mắt chăm chăm nhìn
vào khuôn mặt trái xoan, có cái trán dô và cái mũi dọc dừa, càng cảm nhận ra sự
bướng bỉnh của Viên. Tạng người này không dễ bị bắt nạt, một k