
quái hỏi lại.
“Anh ta không có đề nghị quay lại? Không có nói muốn em trở lại bên anh ta
sao?” Thiệu Kỳ Á có phần nóng nảy, không nhịn được hỏi ra nỗi lo lắng trong
lòng.
Vấn đề anh hỏi khiến Bảo Đế ngẩn ra. Sao anh lại hỏi như vậy?
Đã nhiều lần, cô thấy được áp lực lo lắng và quan tâm trong đáy mắt anh, nay
đột nhiên hiểu rõ. Thì ra, anh lo lắng cô sẽ rời khỏi anh!
Trong lòng xuất hiện tia ngọt ngào, khóe miệng Bảo Đế chậm rãi cong lên, vươn
tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú, tinh nghịch vuốt ve.
“Anh đang ghen phải không?” Giọng nói của cô rất đắc ý.
Thiệu Kỳ Á tức giận nhìn cô, không có phủ nhận.
“Tuy rằng anh ta nói rất hối hận, nhưng cũng không có yêu cầu quay lại, cũng
không muốn em trở về bên cạnh anh ta.” Cô cười hôn anh một cái. “Cho dù có, em
cũng không thể đáp ứng.”
Tâm tình chuyển biến tốt đẹp, anh thấp giọng hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì em yêu anh.” Cô cười rất ngọt ngào. Có một người đàn ông như vậy ở bên
cô, trong mắt cô sao còn có thể nhìn thấy những người khác nữa!
Thiệu Kỳ Á cũng cười, bởi vì một lời “yêu” của cô, mây đen trong lòng anh liền
biến mất.
Anh ôm lấy cổ cô, kéo cô đến trước mặt, hôn cô thật sâu.
Anh không nên suy nghĩ lung tung, mà nên tin tưởng chính mình, tin tưởng cô.
※ ※ ※
Trải qua một thời gian ngắn lên kế hoạch và điều tra, những tệ nạn ẩn dấu trong
bộ phận thiết kế tập đoàn Alston rốt cục cũng phơi bày.
Trên bảng thông báo của văn phòng dán lên chỉ thị nhân sự mới nhất - nhà thiết
kế Hà Lỵ bởi vì không đảm nhiệm được chức vụ, buộc thôi việc.
Chữ viết lớn tương đối nổi bật, mọi người đều bàn luận về việc này, cũng có
nhiều người âm thầm trầm trồ tán thưởng.
Nguyên nhân buộc thôi việc viết rất mơ hồ, chỉ có bốn chữ đơn giản “Không thể
đảm nhiệm”, nhưng vì sao không thể đảm nhiệm, quá nhiều ý kiến khác nhau, trừ
bỏ cấp trên cũng không có ai biết được.
Thời gian trước, đột nhiên tuyên bố trợ lý thiết kế hàng tháng cũng có thể giao
nộp tác phẩm thiết kế lên tổng giám, lúc ấy mọi người chỉ cảm thấy đây là thay
đổi tốt, sau đó không lâu, tổng giám lại thần thần bí bí muốn toàn bộ nhóm trợ
lý thiết kế ở lại tăng ca, chia cho mọi người những tập câu hỏi, dùng hình thức
không cần ghi tên để điền vào, bên trong đều là những câu hỏi về ưu điểm,
khuyết điểm cùng với cảm tưởng của cá nhân đối với sự vận hành và thao tác của
bộ phận thiết kế.
Nhóm trợ lý thiết kế phần lớn là tuổi còn nhỏ, mọi người nghĩ rằng trả lời câu
hỏi là vì cấp trên muốn điều chỉnh đổi mới bộ phận thiết kế, hơn nữa vừa nghe
đến không phải ghi tên liền không có cảnh giác, nói thoải mái, có gì khó chịu,
thua thiệt hoặc là có đề nghị gì, toàn bộ đều tuôn ra.
Bởi cái gọi là ác giả ác báo, đúng như Thiệu Kỳ Á dự đoán, Hà Lỵ cũng không
phải lần đầu tiên lấy trộm thiết kế, sớm có nhiều trợ lý mới đã bị cô ta chèn
ép, nhưng e ngại chức quyền và lai lịch của cô ta, nên chỉ có thể nuốt xuống
cơn giận không dám nói gì, lần này đây có tập câu hỏi điều tra, vừa vặn để cho
những người bị ức hiếp này có đường mà tố cáo.
Có chuyện tố cáo rồi, Thiệu Kỳ Á liền bảo Richard nghĩ biện pháp lấy chứng cớ,
biết được cấp trên muốn điều tra, nhóm trợ lý cũng không để ý đến chuyện giấu
tên, tất cả đều không ngần ngại đem tình hình và diễn biến đã trải qua, cùng
với bản thiết kế gốc để so sánh và mục lục thành phẩm đã ra mắt làm thành báo
cáo trình lên.
Bị nhiều người tố cáo, Hà Lỵ dù miệng lưỡi bén nhọn thế nào cũng không có cách
nguỵ biện nữa, chỉ có thể nhận tội.
Bởi vậy, Thiệu Kỳ Á cho cô ta nghỉ việc, song vẫn nhân hậu không có công bố
chuyện cô ta đã làm, cho dù Alston không thể giữ người này lại, cũng không cần
chặn đường lui của cô ta.
Sau khi Dụ Bảo Đế biết tin tức này, cũng không có cảm thấy vui sướng, ngược lại
mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, lại nói không ra kỳ lạ ở chỗ nào.
Giờ phút này, cô nằm trên ghế sô pha trong nhà Thiệu Kỳ Á, ánh mắt tuy rằng
nhìn ti vi, nhưng suy nghĩ trong đầu đã bay loạn rồi.
“Ha, không ngờ em lại xem đài Yo Yo?” Thiệu Kỳ Á vừa tắm rửa xong, mỉm cười
phát hiện cô bạn gái nhỏ đang xem phim hoạt hình.
“Sao? Không có!” Đột nhiên hoàn hồn, Dụ Bảo Đế ngượng ngùng vội vàng chuyển
kênh.
“Xem phim hoạt hình thì phim hoạt hình, có quan hệ gì đâu? Anh cũng sẽ không
cười em.” Anh ngồi xuống, đem chân Bảo Đế đặt lên chân mình, hai người ở bên
nhau vô cùng thân mật và tự nhiên
“Rõ ràng không có xem!” Hai người chênh lệch nhiều tuổi, cô cũng không muốn làm
cho anh cảm thấy mình thật ngây thơ.
“Được... Không có không có.” Anh chiều theo cô
“A, anh biết không? Nhà thiết kế trước đây em nói, hôm nay bị công ty cho nghỉ
việc đó!” Cô dùng mũi chân chạm chạm vào chân anh, theo thói quen cùng anh chia
xẻ chuyện đã phát sinh trong ngày.
“Anh biết.”
“Biết?” Cô kinh ngạc bật dậy, mắt trợn tròn ngạc nhiên hỏi: “Làm sao anh biết?”
Đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên ghé sát vào của Bảo Đế, cùng ánh mắt
hồ nghi buồn bực, Thiệu Kỳ Á cứng đờ.
Không xong, lỡ lời rồi!
“Anh nói là anh biết, cái loại người như cô ta, đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp
ma.”
Anh vội vàng sửa