
n lúc trước đã lựa chọn người khác!
“Chúng ta đã không còn quan hệ, anh tới chờ tôi làm cái gì?” Cô kỳ quái nhìn
anh ta, trong lòng bình tĩnh một cách khó hiểu.
Theo lý thuyết, cô nên tức giận vì anh ta hoa tâm bạc tình, phản bội bắt cá hai
tay, nhưng giờ phút này gặp lại cô lại chẳng có cảm giác gì đặc biệt.
Có lẽ, là lúc trước yêu không đủ sâu sắc, cho nên cảm giác bi thương rất nhanh
phai nhạt đi.
Hoặc có lẽ, là hiện tại trong lòng cô bị hạnh phúc ngọt ngào với Thiệu Kỳ Á lấp
kín, không dư thừa không gian ghi hận với anh ta.
“Bảo Đế, lúc trước anh chưa nói với em, tổn thương trái tim em, anh rất xin
lỗi.”
Lục Đông Văn trước tiên thành khẩn giải thích, hiện tại anh ta đang thất tình,
thể xác và tinh thần đều bị thương, cho nên đã có thể hiểu được cảm nhận của
người khác.
Đột nhiên nhận được lời xin lỗi, làm cho Bảo Đế sửng sốt.
Khi đó tan vỡ, cô ở trước mặt anh ta đau lòng rời đi, tiếp theo xảy ra tai nạn
xe cộ, anh ta nửa cuộc điện thoại cũng không gọi, không nghĩ tới hiện tại đã
qua nhiều tháng, anh ta lại đặc biệt chạy tới xin lỗi
A, có phải quá muộn rồi hay không?
Bất quá, có một lời xin lỗi còn hơn không, trong lòng cô xác thực thoải mái
hơn, có thể đối đãi với anh ta như bạn bè bình thường.
“Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của anh.” Cô mỉm cười, tuy rằng thái độ vẫn xa cách,
nhưng trong lòng đã mềm mại hơn. “Chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, không cần
nhắc lại, dù sao hiện tại tất cả mọi người đều hạnh phúc là tốt rồi, anh không
cần dầm mưa đâu, mau trở về đi thôi!”
Nói xong, cô bung dù tính rời đi. Sáng sớm hôm nay có mưa nhẹ, cho nên cô đáp
xe điện ngầm đi làm, tối nay còn gặp mặt Thiệu Kỳ Á nữa.
“Bảo Đế! Thật ra cuộc sống của anh không có hạnh phúc!” Lục Đông Văn bỗng nhiên
kéo cổ tay cô.
Dụ Bảo Đế quay đầu lại thấy ánh mắt anh ta u buồn chán nản, không rõ anh ta nói
như vậy là sao?
“Cô gái kia là con gái ông chủ anh, cũng là cấp trên của anh, anh và cô ta ở
bên nhau một thời gian mới phát hiện, cô ta căn bản đã có vị hôn phu môn đăng
hộ đối, hơn nữa, ở trong công ty còn từng qua lại với vài người khác... thời
điểm cô ta bỏ rơi anh còn nói, anh không có tiền, không quyền không thế, không
thân phận không bối cảnh, cô ta làm sao có thể yêu anh? Chẳng qua nhàm chán vui
đùa một chút, không cần phải nghiêm túc như vậy...” Lục Đông Văn kể khổ với cô,
càng nói càng cảm thấy ai oán, càng cảm thấy mình đã lựa chọn sai lầm. So ra,
vẫn là Bảo Đế đơn thuần chung thủy hơn.
“Cho nên anh cũng bị cô gái kia bỏ rơi?” Cô nhíu mày, cảm giác được uy lực đáng
sợ của quả báo.
Cô gái kia thật nhẫn tâm, nói năng ác độc như vậy, hoàn toàn giẫm nát tôn
nghiêm của một người đàn ông.
“Ô...” Lục Đông Văn nhịn không được đau khổ khóc òa lên, bị tiểu thư nhà giàu
đùa bỡn tình cảm, trái tim bị thương, tự tôn cũng bị thương.
Oái... Hiện tại là sao đây?
Bảo Đế ngây người, thấy một người đàn ông như anh ta đột nhiên lại khóc rống
lên như đứa trẻ, trên trán cô liền xuất hiện ba đường hắc tuyến.
“A, anh đừng khóc nữa!” Cô xấu hổ nói, vỗ vỗ bả vai anh ta, mềm lòng giơ cao
dù, thay anh ta che đi một ít mưa. Ai, đang khóc lại gặp mưa, cảm giác thật
đáng thương.
Sự an ủi nho nhỏ khiến cho Lục Đông Văn kích động, anh ta càng thêm suy sụp òa
lên một tiếng, thình lình ôm lấy Bảo Đế tìm kiếm sự an ủi.
“Anh thực không có mắt nhìn người...”
Bảo Đế bị dọa cho nhảy dựng, vốn muốn đẩy anh ta ra, nhưng lòng thương hại
khiến cô lựa chọn bao dung, trấn an vỗ vỗ lưng anh ta, tạm thời đem bả vai cho
Lục Đông Văn mượn để phát tiết cảm xúc, bất quá... anh ta dùng sai thành ngữ
rồi, không có mắt nhìn người là chỉ phụ nữ kìa?
Hoàn thành việc chuẩn bị bộ sưu tập thu đông xong, mức độ bận rộn trong công ty
cũng giảm đi một chút, hôm nay Thiệu Kỳ Á giữ Richard ở lại thảo luận, cho nên
ở công ty đến tối muộn.
Thiệu Kỳ Á lái xe từ dưới tầng ngầm rời đi, tới ngã tư đường chạy ra đường cái,
đi qua cửa lớn công ty, ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Anh thấy Bảo Đế bung dù từ cửa lớn đi ra, trong lòng có niềm xúc động muốn dừng
xe chở cô về nhà, nhưng bây giờ còn đang trong tình trạng chưa tiết lộ thân phận,
hiện tại nếu anh xuất hiện cũng không hợp lý, cho nên đành phải thôi.
Lúc trước chỉ muốn âm thầm đưa cô vào công ty, cũng sợ nói ra thân phận sẽ ảnh
hưởng đến giao tình của hai người, cho nên vẫn giấu diếm cô, thế nhưng một khi
đã giấu giếm, đến lúc muốn thừa nhận lại không biết mở miệng như thế nào nên
mới kéo dài tới hiện tại, anh nghĩ cũng đến lúc đem thân phận của anh nói cho
Bảo Đế rồi.
Như vậy, anh có thể mỗi ngày đưa đón cô đi làm, giống như hiện tại trời mưa,
muốn chở cô về cũng không cần băn khoăn.
Suy nghĩ nhanh chóng, anh đột nhiên thấy một người đàn ông đến gần Bảo Đế,
không tự giác chạy xe chậm lại.
Cái người đàn ông bị ướt kia là ai? Là người qua đường hỏi đường sao?
Trong đầu mới xuất hiện nghi vấn, anh liền lại thấy người đàn ông kéo tay Dụ
Bảo Đế, trong lòng anh chợt thấy lo lắng.
Không phải là bị mấy kẻ theo đuổi quấy rầy chứ? Thiệu Kỳ Á khẩn trương ngừng xe