
g đường
cho khách đi vào.
Cổ Việt Trì xoay người lại nhìn ra cửa chính, nhìn theo hướng
trợ lý, bên cạnh là Sái Ảnh.
Thân hình vừa cao vừa gầy của Sái Ảnh tiêu sái đến trước mặt
Cổ Việt Trì .“Việt Trì.”
Cổ Việt Trì liếc anh ta một cái rồi nói. “Ngồi đi.”
Sái Ảnh không nhìn Cổ Việt Trì nữa, ngồi xuống ghế đối diện,
“Việt Trì, anh tìm tôi đến…”. Trên mặt anh ta viết hoài nghi rõ ràng.
Cổ Việt Trì cầm bản vẽ đưa ra trước mặt anh ta. “Cậu tự xem
đi, xem xong sẽ hiểu vì sao tôi gọi cậu đến.”
Sái Ảnh cầm lấy bản vẽ do Cổ Việt Trì đưa, lời ít mà ý nhiều
làm cho ánh mắt Sái Ảnh bỗng chốc long lanh. “Tìm được miếu nữ thần?”
Trước đó vài ngày cũng không biết từ đâu Cổ Việt Trì có được
tấm bản đồ, trên mặt vẽ ra một tòa miếu nữ thần ngàn năm trước, tương truyền miếu
này là thờ phụng một nữ thần được kính ngưỡng, là vị nữ thần nào thì đã mất đi
chứng nghiệm khảo cổ, có người cho rằng đó là miếu thờ Nữ Oa trong truyền thuyết.
Sau khi Cổ Việt Trì có được tấm bản đồ, lập tức hứng trí bừng
bừng đi sưu tập những thông tin có liên quan đến miếu nữ thần.
Cổ Việt Trì tay sờ sờ môi, nở nụ cười giả tạo. “Quả nhiên
không ngoài dự đoán của tôi, đã tìm thấy ở Liêu Ninh.”
Sái Ảnh cầm bản vẽ mà tay run run, không dám tin đó là sự thật
nên mở mắt to nhìn Cổ Việt Trì.
Trời ạ ! Người này thật sự tìm ra được trước cả bảo tàng.
Cổ Việt Trì đứng dậy đi đến tủ rượu lấy ra một chai rượu thượng
hạng, rót ra hai ly, xoay người đưa một ly cho Sái Ảnh, vẻ mặt có chút tươi cười
“Đây là ngày chúc mừng một điều đáng giá.”
Đúng vậy, đáng để được chúc mừng.
Tâm trạng Sái Ảnh còn đang bay bổng khi tin vui đến thình
lình, anh ta cầm ly rượu không chút nghĩ ngợi uống cạn, chất lỏng nhanh chóng
chạy xuống yết hầu, anh ta bị nghẹn nước mắt nước mũi chả ròng ròng, không khỏi
dùng sức ho khan vài tiếng.
Cổ Việt Trì nhịn không được cười to. “Đây là rượu chứ không
phải trà.”
Đương nhiên Sái Ảnh biết đây là rượu, chẳng qua hắn nhất thời
hưng phấn quá mà nôn nóng thôi.
Cổ Việt Trì thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, hai chân bắt
chéo, động tác này làm cho cơ bắp rắn chắc của anh hiện ra “Giao cho cậu tìm
người thế nào rồi?”
Sái Ảnh dùng sức chụp ngực. “Có một, bất quá…”
Cổ Việt Trì nhướn một bên lông mày, tò mò hỏi. “Bất quá cái
gì, giá cả sao?”
Sái Ảnh khua tay bác bỏ “Không phải giá cả có vấn đề, giá của
anh đưa ra làm cho rất nhiều người nhận làm, nhưng anh căn dặn phải sàng lọc
người thật kỹ nên em chọn tới chọn lui thì chỉ có một người phù hợp. Nhưng là…”
Nghe Sái Ảnh nói năng rườm rà làm cho Cổ Việt Trì mất kiên
nhẫn cắt đứt lời anh ta nói. “Lập tức nói vào vấn đề chính.”
Sái Ảnh khó khăn nuốt nước miếng. “Người đó là nữ.”
Cái gì? Cổ Việt Trì xoay người ánh mắt mở to trừng Sái Ảnh.
“Cậu tìm một cô gái đi theo chúng ta đào bảo vật?”
Có lầm hay không? Anh không phải đi ngao du ăn cơm dã ngoại
mà là đi đào bảo vật!
Đào bảo vật tuyệt đối không lãng mạn, khổ cực đến nỗi một người
đàn ông cũng ăn không tiêu huống hồ là một cô gái.
“Sái Ảnh, cậu có lầm hay không? Tôi muốn tìm một cao thủ có
thể giúp chúng ta kiểm chứng bảo vật, không phải là một bà nấu cơm.”
Sái Ảnh đã sớm đoán ra được lo lắng của Cổ Việt Trì nên anh
ta vòng qua bàn làm việc đến đứng trước mặt anh. “Tin tưởng em, cô ấy tuyệt đối
là một cao thủ.”
Cổ Việt Trì lập tức phun khí tà nghễ trừng Sái Ảnh. “Trừ cô
ta ra thì không có ai khác đáng tin cậy nữa sao?”
“Nếu là đến hiện trường lấy bảo vật thì anh biết nơi đó ai đến
cũng được, nhưng anh tìm là người có con mắt nhìn ra bảo vật, ngoại trừ cô ấy
ra thì không có người thứ hai.” Sái Ảnh hai tay vòng trước ngực, nhìn trực diện
đôi mắt tối đen như trời đêm kia.
Cổ Việt Trì một lòng hoài nghi xem xét Sái Ảnh. “Thật sự cô
ta đảm nhiệm được công việc này?”
“Nhất định cô ấy có thể, ngay cả em cũng phải thua khả năng
của cô ấy.” Sái Ảnh cười tự giễu.
“Nha?” Anh không tin.
Sái Ảnh cảm giác được Cổ Việt Trì khẩu khí có chút miễn cưỡng,
lập tức lớn mật nói thẳng. “Ở giới thần trộm thì thực lực Sài gia chúng tôi và
Bùi gia ngang nhau.”
“Tôi biết.” Cổ Việt Trì không phản bác.
Lúc trước anh và Sái Ảnh lui tới chính là nhờ danh hiệu này,
ai ai cũng biết thần trộm Sái Ảnh, nhưng Sái Ảnh là người trộm có mực, cũng không
phải là kẻ lạm dụng tài năng, hơn nữa chỉ ra tay với bảo vật có tính lịch sử.
Công việc của Sái Ảnh ngoài ăn cắp ra thì trong giới thượng
lưu còn nổi danh là người kiểm chứng bảo vật.
“Em giới thiệu cho anh là Bùi Bội, người của Bùi gia.” Sái Ảnh
giương mắt lên lén lút cười.
“Bùi Bội ” Anh tràn đầy kinh ngạc.
Tên này nghe thật quen tai.
Cổ Việt Trì nhăn mặt, “Ở chương trình đấu giá tôi từng nghe
qua cái tên Bùi Bội, rất nhiều bảo vật đều đến từ người này, có người nói cô ta
giữ độc quyền giá cả của bảo vật, Bùi Bội trong miệng cậu không phải là người
này chứ ?”
Biết Cổ Việt Trì đã nghe qua tên cô ấy, trong lòng như có
treo đá cuối cùng cũng vứt bỏ được một nửa. “Chính là cô ấy, mười năm trước cô ấy
rời khỏi giới thần trộm, chuyển qua kiểm chứng bảo vật, không nghĩ nh