
n quàng.
Cổ Việt Trì lạnh lùng cười nhạo, lập tức gọi điện thoại cho
Well “Ý tốt của anh tôi xin nhận.”
Ngắt điện thoại để khỏi bị Well quấy rầy, Cổ Việt Trì đứng ở
trước cửa sổ chăm chú thưởng thức cảnh đẹp.
Las Vegas về đêm sáng lóa, đẹp không thể nào tả xiết.
Lần này anh tranh thủ đến Las Vegas là có mục đích, vì trên
tay tên Well kia sở hữu con mắt ác ma được thế giới ca tụng.
Nếu khách sạn không gặp nguy cơ về tài chính, Well tuyệt
không bỏ đi những thứ hắn thích.
Khi Well đặt con mắt ác ma ra trước mặt anh, trong nháy mắt
hai mắt của anh bị hấp dẫn bởi ánh sáng màu lam mê huyễn của con mắt ác ma, một
giây cũng không rời đi được.
Rất chói mắt ! Bất luận nhìn theo góc đọ nào cũng thấy được
ánh ngọc trong sáng, thật là bảo vật trân quý trong bảo vật.
Bỗng nhiên, cửa phòng không tiếng động bị đẩy ra, Cổ Việt
Trì theo bản năng nâng cao cảnh giác, không lên tiếng nhìn bóng người xuất hiện.
Ngay khi bóng tối bao phủ trước mắt, hai mắt anh vẫn nhìn thấy
được kẻ xâm nhập là một cô gái yểu điệu động tác nhanh nhẹn như con mèo.
Cổ Việt Trì suy nghĩ nhăn mày.
Anh vừa rồi đã cự tuyệt ý định của Well, tên kia còn khư khư
cố chấp cho một cô em đến phòng của anh.
Khi cô gái kia từng bước ở trong phòng anh thì đôi mắt sáng
quắc thâm thúy kia vẫn nhìn chăm những cử động của cô.
Cô gái kia chính là Bùi Bội, vì trốn người truy đuổi nên mới
lẻn vào phòng Cổ Việt Trì. Cô tựa hồ cũng cảm giác được trong phòng có người
khác, còn hai bước nữa là đến gần anh, cô kinh ngạc dừng lại, nín thở, hô hấp
cũng cẩn thận hơn.
Cổ Việt Trì nghĩ rằng, nếu đã đưa đến cửa, không cần phải
thanh bạch nữa, một tay ôm gọn thắt lưng của cô.
Trời ạ ! Đây là chuyện gì xảy ra ?
Bùi Bội còn chưa kịp phản ứng, cánh tay rắn chắc dùng lực ôm
chặt cô, đem cô áp vào lòng ngực cường tráng rộng lớn, môi nóng như lửa gắt gao
khóa trụ môi cô.
“Tôi…Anh…” Lời nói của cô mơ hồ không rõ, thừa dịp cô há miệng
hết sức, đầu lưỡi nhanh nhẹn tiến vào trong miệng dây dưa với cái lưỡi của cô.
Hai tay Bùi Bội để ở trước ngực anh ý muốn đẩy anh ra, kết
quả cô hoàn toàn bất động. Dần dần cô cảm giác được toàn thân mình vì hôn mà
nóng lên, cảm giác tiếp xúc với người khác làm cô hưng phấn, thân thể cô mềm
nhũn đi vì lửa nóng.
Khi làn da non mềm của cô chạm đến làn da nóng như lửa của
anh, Bùi Bội mới phát hiện áo quần của cô đã được cởi bỏ ra từ khi nào ?
Bên tai truyền đến tiếng gầm nhẹ khàn khàn nam tính, đồng thời
giữa hai đùi truyền đến xé rách đau đớn, cô đau muốn kêu to lại bị cái miệng của
anh che lại, nuốt đi thanh âm của cô…
–0O0–
Hôm sau.
Cổ Việt Trì ngồi dậy, vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, lại phát hiện
cô gái tối hôm qua phục vụ anh đã không còn.
Thực bình thường. Dù sao những cô gái làm nghề này phục vụ
xong một khách lại phải đi phục vụ một người khách khác, mỗi lần đi đến đều vội
vàng, rời đi cũng vội vàng.
Anh lơ đễnh khóe miệng cười nhẹ cho đến khi anh xốc chăn
lên…
Cổ Việt Trì nhìn chằm chằm vào vệt máu hồng trên nệm, một sự
kinh ngạc nhiễu loạn suy nghĩ của anh.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô lúng túng cùng e lệ khi
ân ái…
Well tìm một cô gái còn trinh phục vụ anh?
Cổ Việt Trì lắc đầu không muốn suy nghĩ nhiều lắm. Có lẽ cô
gái này và Well giống nhau cũng cần tiền mới đi phục vụ đàn ông. Anh thật là
đúng dịp trở thành người đàn ông đầu tiên của cô ta.
Anh bình ổn suy nghĩ nhàn nhã thay quần áo ra khỏi phòng, xuống
dưới lầu thoáng thấy Well như đang đứng đại sảnh đợi anh.
Well lập tức đi về phía anh cười nói “Cổ tiên sinh, ngày hôm
qua ngủ có ngon không?”
“Ân” Cổ Việt Trì thản nhiên đáp lại.
Well thấy anh mặt không chút thay đổi còn vội vàng nói “Ngày
hôm qua vốn giúp anh tìm một cô gái thật tuyệt, kết quả anh không cần, aiz…thật
đáng tiếc, cô gái này trên giường phải nói là rất tuyệt vời…”
Cổ Việt Trì nhíu mày nghi ngờ, ánh mắt nguy hiểm nhìn Well
“Ngày hôm qua anh không gọi cô gái kia đến phòng tôi?”
Well cười hắc hắc tươi cười “Ngày hôm qua anh kiên trì như vậy
cũng không dám gọi cô ta tới.”
Cổ Việt Trì nhất thời cả người cứng đờ !
Cô gái ngày hôm qua kia…
“Ngày hôm qua có người xâm nhập văn phòng của tôi, mừng là
con mắt ác ma vẫn bình yên vô sự, không làm cho kẻ trộm thực hiện được…” Well
không phát hiện được sắc mặt của Cổ Việt Trì đại biến, chuyện ngày hôm qua phát
sinh thêm một chuyện nữa.
“Well.” Cổ Việt Trì giọng nói cứng ngắc ngắt lời anh ta.
Well kinh ngạc xem xét Cổ Việt Trì “Cổ tiên sinh, có chuyện
gì ?”
Cổ Việt Trì hai mắt nheo lại nguy hiểm nhìn chòng chọc vào
Well “Anh xác định ngày hôm qua không gọi cô gái kia vào phòng tôi?”
Well không chút suy tư trả lời “Không có.”
Không có. Vậy cô gái hôm qua là ai?
Cổ Việt Trì tập trung tinh thần chăm chú nhìn bản vẽ một phần
Liêu Ninh trong tay—Cổ tiên sinh cái này thật có giá trị.
Có giá trị? Nói như vậy thì anh phỏng đoán không lầm, thật sự
tìm được bảo vật ở đó.
Chỉ có một chút vui mừng lại làm cho anh lạnh lùng nhếch
khóe miệng lên chậm rãi có ý cười.
“Cổ tiên sinh, Sài tiên sinh đến.” Trợ lý mở của nhườn