
y cho
người khác.”
Chu Diệp Chương chỉ thản nhiên tóm tắt sự tình trong một câu ngắn
gọn. Khổng Lập Thanh đại khái có thể ước đoán về câu chuyện xảy ra thuở
xa xưa ấy, đôi kim đồng ngọc nữ dòng dõi danh giá của chúng ta rõ ràng
là thanh mai trúc mã, sau này gia đình chàng sa sút, gia đình nàng bèn
phụ ước gả nàng cho người khác, dù hiện tại cuộc sống như ý thì trong
lòng vẫn luôn đau đáu một giấc mộng chưa vẹn tròn. Câu chuyện là như vậy đấy, trên thực tế sớm đã cảnh còn người mất, Khổng Lập Thanh “Ôi” lên
một tiếng cảm thán, xỏ dép chuẩn bị bước đi thì một bàn tay giữ chặt cô
lại.
Quay nhìn thấy Chu Diệp Chương đang cười: “Biết nói ra yêu cầu của
mình, có tiến bộ.” Khổng Lập Thanh cũng cười đáp lại, nhẹ nhàng gỡ tay
anh để đi vào nhà tắm.
Liền mấy ngày tiếp sau, Khổng Lập Thanh đều được Lâm Diên “dạy dỗ”.
Lâm Diên cũng rất bận việc nên từ ngày thứ hai để tiết kiệm thời gian,
cô ấy không đến đón Khổng Lập Thanh nữa, mà hàng ngày trước ba giờ Khổng Lập Thanh sẽ ngồi xe nhà đi đến khu cao cấp ở trung tâm thành phố của
Lâm Diên để “thỉnh giáo”. Trong gần một tuần Lâm Diên dạy cô thế đứng,
thế ngồi, trang điểm, khiêu vũ… tất nhiên chỉ dạy này ở mức cưỡi ngựa
xem hoa. Cuối cùng Lâm Diên chuyển cho Khổng Lập Thanh cả đống sách vở
để tự nghiên cứu rồi cho cô “tốt nghiệp”. Đào tạo cấp tốc như vậy không
phải vì Lâm Diên thiếu trách nhiệm hay muốn qua loa thoái thác, mà là
Khổng Lập Thanh đã đến lúc phải đi gặp Chu lão phu nhân.
Khổng Lập Thanh đến Hồng Kông một tuần, thời gian không dài không
ngắn, nhưng đối với “cô dâu mới”, thời hạn “bái kiến” bề trên như vậy là quá chậm trễ rồi.
Chọn ngày cuối tuần, giống như đi nộp mạng, Khổng Lập Thanh dậy sớm
sửa soạn kỹ càng từ đầu đến chân, sau đó nơm nớp sợ hãi theo Chu Diệp
Chương lên xe. Thực ra trong lòng cô chưa chắc đã muốn đi, nhưng vì con
trai đang ở đó nên cô không thể không đi. Từ khi Khổng Vạn Tường bị đưa
tới đó ngay ngày thứ hai đến Hồng Kông đã không trở về, suốt thời gian
đó chỉ gọi về cho cô mấy cuộc điện thoại. Vạn Tường nói điện thoại giọng rất vui vẻ, thi thoảng còn cười khanh khách rất sảng khoái, nhưng lại
chẳng có ý định về với mẹ. Cho dù cô biết Vạn Tường đang vui nhưng tận
sâu trong lòng vẫn không yên tâm.
Nhà cũ của họ Chu là một biệt thự lớn giữa lưng chừng núi, từ cổng
vào đến nhà còn phải ngồi xe một đoạn. Bên đường là bãi cỏ xanh và những rặng cây trải ngút ngàn tầm mắt, tầm nhìn thoáng đãng nên có thể thấy
cả dãy núi xanh phía xa xa. Sân nhà Chu Diệp Chương so với nơi này quả
thật quá chật chội, xe chạy thêm đoạn nữa, Khổng Lập Thanh từ xa nhìn
thấy tòa lầu ba tầng nguy nga lộng lẫy, tường sơn màu trắng, cầu thang
trước lầu rất cao.
Hôm đó là một ngày đẹp trời, ánh nắng trải dài rực rỡ, bãi cỏ trước
nhà bày một vòm ô hóng mát cỡ lớn, dưới ô kê một chiếc bàn màu trắng
phong cách châu Âu, hình như đang có người ngồi tựa trên ghế, xe còn
chưa tới nơi người đó đã lục tục đứng dậy đi vào nhà.
Khổng Lập Thanh đi vào cùng Chu Diệp Chương, thần thái anh bình tĩnh, biểu tình rất thoải mái, cũng không định lên dây cót tinh thần cho
Khổng Lập Thanh, Khổng Lập Thanh bất an từ ở nhà dường như anh cũng
không để ý.
Xe còn chưa dừng lại hẳn, Khổng Lập Thanh đã nghe một tràng tiếng chó sủa, tiếng Vạn Tường hét gọi mẹ cũng lẫn trong đó. Bên ngoài xe, Vạn
Tường đang chạy về hướng này, Khổng Lập Thanh ngồi không yên, đợi xe tắt máy là mở cửa bước xuống ngay.
Khổng Vạn Tường giống như tên lửa, vun vút lao tới, Khổng Lập Thanh
dựa bên cửa xe đón sẵn, lấy hết sức cúi người bế bổng con lên.
Khổng Lập Thanh nhấc Vạn Tường lên trước mặt xem xét kỹ càng, tóc cậu bé được cắt mới, tạo hình theo kiểu quý ông phương Tây, giống như tóc
của Chu Diệp Chương, đường rẽ ngôi tỉ mỉ hoàn hảo. Chỉ là Vạn Tường chơi đùa nhiều quá, mồ hôi ướt đẫm tóc mái trước trán, cậu bé cười híp mí
trong vòng tay mẹ một lúc rồi bỗng chu miệng thơm lên má Khổng Lập Thanh tạo ra một tiếng “chụt” khe khẽ.
Khổng Lập Thanh tự nhiên bật cười, Vạn Tường được chăm sóc rất tốt,
người ngợm sạch sẽ, quần áo mới tinh tươm, phong cách thời thượng và
sang trọng, cô cảm thấy Vạn Tường đã hướng ngoại hơn rất nhiều, thậm chí có chút phóng khoáng nghịch ngợm.
Khổng Lập Thanh đưa tay lau mồ hôi trên trán cho Vạn Tường, thủ thỉ hỏi: “Ở đây vui không?”
“Vui ạ, bà tặng con một chú cún nhỏ, con đặt tên nó là Đào Khí, bà
nói con thông minh.” Vạn Tường phấn khích khoe ba hoa chích chòe, cậu ôm cổ mẹ đột nhiên hạ giọng ghé sát tai Khổng Lập Thanh thì thầm: “Mẹ, A
Thần đưa con đi Disney, ở đó chơi vui lắm, là chúng con trốn đi. A Thần
nói không được kể với bà và chú, mẹ cũng không được nói ra đâu đấy.”
Khổng Lập Thanh tiến thoái lưỡng nan chẳng biết phải nói thế nào cho
phải, quay lại nhìn A Thần một cái. A Thần hai tay xỏ túi quần, bước lại gần cửa xe phía bên kia, cúi đầu đứng yên trước mặt Chu Diệp Chương.
Chu Diệp Chương cũng đã bước xuống xe nhìn A Thần đứng trước mặt không
biểu hiện gì, A Thần cúi đầu, chân đá đá trên mặt đất im lặng, Khổng Lập Thanh quay