
cái
đó cho cô ta.”
Dì Thanh cười híp mí trao chiếc hộp trong tay cho Khổng Lập Thanh,
Khổng Lập Thanh nhận nó, lão phu nhân lên tiếng trước: “Cái này kiểu
dáng thô kệch, ta mấy năm nay không dùng đến, nay cho cháu làm quà gặp
mặt.”
Khổng Lập Thanh run run mở nắp hộp, bên trong là một chiếc nhẫn mặt
ngọc lục bảo lớn, kiểu dáng cổ điển, xem chừng đã nhiều năm tuổi, thân
nhẫn to thô, viên ngọc cũng rất lớn, nhìn không hề đẹp. Ai ngờ Chu Diệp
Chương bên cạnh lại đột nhiên mỉm cười, Khổng Lập Thanh cúi đầu xem anh
lại phát hiện nụ cười của anh có ý vui rõ ràng.
Chu Diệp Chương cười xong nhìn bà nội nói một câu: “Cám ơn bà ạ.” Câu cám ơn của anh rất chân thành, mặt lão phu nhân cũng nhẹ nhõm hơn rất
nhiều.
Nhận được chiếc nhẫn, Khổng Lập Thanh biết cô coi như đã được lão phu nhân chấp nhận, trong lòng thầm thở phào một hơi, nhưng không đợi cô
thở ra xong, lão phu nhân bên đó đã lại lên tiếng: “Người già dễ thấy cô đơn, cho Vạn Tường tới đây làm bạn cùng ta.”
Khổng Lập Thanh cứng đờ ở đó, Chu Diệp Chương nhìn vào mắt lão phu
nhân đỡ lời cho Khổng Lập Thanh: “Vạn Tường vẫn còn nhỏ, lại mới tới
Hồng Kông, tách khỏi mẹ cũng không phải là chuyện tốt.”
“Vậy cả ba chuyển đến đây sống đi.” Lão phu nhân mí mắt cũng không nhếch lên, nhẹ nhàng hóa giải sự phản đối của anh.
Hai bà cháu cùng không nói thêm gì, Khổng Lập Thanh không ngờ chuyện
này lại đến nhanh như vậy, cô cơ bản thấy mâu thuẫn, mục đích hôm nay cô tới đây là để đón Vạn Tường về nhà.
Ba người im lặng, sau cùng là Chu Diệp Chương lên tiếng phản đối: “Không được…”
“Vậy hàng tuần hai đứa nhớ đưa Vạn Tường tới đây chơi mấy ngày cuối
tuần.” Lão phu nhân dường như không muốn làm căng đến cùng, chẳng đợi
Chu Diệp Chương nói xong đã ngắt lời anh.
Chu Diệp Chương lần nữa nhìn sang Khổng Lập Thanh, Khổng Lập Thanh gật gật đầu, anh quay sang lão phu nhân nói: “Vâng ạ.”
Lão phu nhân khẽ gật đầu “Ừ” nhẹ một tiếng, tinh thần bà dường như
bỗng yếu đi rất nhiều, mắt nhìn xuống đất, hất tay về phía họ: “Được
rồi, ta mệt, hai đứa đi đi.”
Chu Diệp Chương dắt tay Khổng Lập Thanh đi ra, dì Thanh tiễn bọn họ
đến cửa. Cánh cửa gỗ màu đen từ từ khép lại sau lưng, chuyến đi lần này
coi như kết thúc tốt đẹp.
Trên đường về, Khổng Lập Thanh hạ cửa kính xe xuống thấp, hai bên
đường đầy cây xanh, không khí trong lành. Vạn Tường ngồi phía trước cúi
đầu chơi trò chơi, hai người lớn cùng không nói gì, trong xe im phăng
phắc.
Khổng Lập Thanh cúi đầu xem chiếc hộp trang sức mang về từ nhà họ
Chu. Sau một hồi im lặng cô nói với Chu Diệp Chương: “Có vẻ như bà không thích em.”
Bên cạnh vang lên tiếng cười khe khẽ, Khổng Lập Thanh quay sang nhìn, thấy Chu Diệp Chương đưa tay cốc yêu vào trán cô cười, ánh mắt anh rõ
ràng có ý trêu đùa. Anh đưa tay với lấy chiếc hộp trang sức cô cầm rồi
mở ra: “Thật ra bà cũng không thể nào thích nổi anh.” Chu Diệp Chương
tâm tình có vẻ rất tốt khiến Khổng Lập Thanh chẳng biết phải nói gì, anh lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, cầm nó xoay xoay trong tay, còn cười xấu
xa nói với cô: “Chúc mừng em, từ nay đã chính thức bước chân vào hàng
ngũ tỉ phú.”
“Hả?” Khổng Lập Thanh nhìn anh mặt đầy ngạc nhiên.
Chu Diệp Chương nghiêng người sát lại mang chiếc nhẫn đặt trước mặt
Khổng Lập Thanh, sau đó anh bấm nhẹ một nút ẩn ở góc mặt nhẫn, mặt chiếc nhẫn dịch chuyển và mở sang một bên. Khổng Lập Thanh ngạc nhiên phát
hiện bên dưới là một con dấu nhỏ xíu khắc chữ Chu, cô ngạc nhiên nhìn
sang Chu Diệp Chương đợi anh giải thích.
Chu Diệp Chương cười cười nói: “Tài sản nhà họ Chu hiện đang nằm hết
trong tay em, đây là con dấu của bà nội, cổ phiếu, tiền tiết kiệm, bất
động sản, vàng bạc, châu báu, đồ cổ… đều phải dùng con dấu này mới lấy
ra được, tiền riêng của em bây giờ nhiều hơn anh rồi.” Anh nói xong đóng chiếc nhẫn lại nhét trả vào tay Khổng Lập Thanh, nói thêm một câu: “Vui vẻ nhận đi.”
Khổng Lập Thanh chấn động một hồi, ngơ ngác nhìn Chu Diệp Chương, Chu Diệp Chương vẫn cười đùa: “Sao, bị dọa sợ rồi à?”
Khổng Lập Thanh gật gật đầu, cô thừa nhận bản thân kiến thức hạn hẹp, tự nhiên được giao cho khối tài sản khổng lồ như vậy cô chẳng thấy vui
mừng, ngược lại chi thấy lòng lo lắng không yên.
Chu Diệp Chương chăm chú nhìn Khổng Lập Thanh một lúc lâu rồi mới
nói: “Xem ra bà nội trao nhẫn cho em là đúng rồi, tài sản giao cho em
mục đích là truyền thừa, đây là sự ủng hộ của nhà họ Chu, em cứ vui vẻ
nhận nó đi.” Nói xong anh còn đưa tay xoa đầu cô an ủi.
Khổng Lập Thanh đem chiếc nhẫn cho vào hộp trang sức đóng nắp lại,
cẩn thận để chiếc hộp sang bên cạnh, sau đó chiếc nhẫn này được nằm im
trong két bảo hiểm, đời cô cơ hội dùng đến nó vô cùng ít.
Những ngày sau đó Khổng Lập Thanh thực sự nhàn rỗi, lão phu nhân nói
là làm, cuối tuần lại cho người đến đón Khổng Vạn Tường đi, có điều sau
đó không thấy đưa về trả, cô cũng không dám trắng đen rạch ròi đến đòi
con về. Mà Vạn Tường mỗi lần gọi điện cho cô đều rất hứng khởi, xem
chừng sống ở chỗ lão phu nhân rất vui vẻ. Khổng Lập Thanh thời gian này
chỉ đành ngoảnh mặt làm ngơ.
©