
ăn, quy trình ăn cơm Tây. Cô ấy còn nói
với Khổng Lập Thanh, không chỉ lúc đi bộ mới cần thẳng lưng, ăn trong
nhà hàng cũng phải ngồi thẳng lưng, mà lưng mình và lưng ghế luôn phải
cách nhau khoảng cách một nắm tay. Cô ấy cũng dạy cô cách thưởng thức
rượu vang lâu năm, trước khi đưa lên uống cô cần lắc đều một lượt, sau
đó đưa lên mũi ngửi hương rượu, kể cả có không biết ngửi thì cũng nên
tuân theo trình tự thưởng thức ấy.
Khổng Lập Thanh lắng nghe Lâm Diên hồi lâu, cảm thấy rất bổ ích,
nhưng cô không được ăn no, dùng một bữa cơm Pháp mà dạ dày chỉ lưng
lửng, bởi Lâm Diên nói với cô, có những lúc tư thế ăn quan trọng hơn
thức ăn.
Cuối cùng Lâm Diên cũng buông tha cô. Lúc Khổng Lập Thanh lê bước về
đến nhà, thời gian cũng không còn sớm nữa. Bước vào phòng ngủ, Chu Diệp
Chương đã ở đấy, mái tóc còn ướt ngồi trên giường gõ phím laptop, dáng
chừng như đang đợi cô.
Khổng Lập Thanh cảm thấy mình bị Lâm Diên nhồi nhét nửa ngày còn mệt
hơn cả trước đây bên bàn mổ, nhưng cô cũng cố gắng lấy lại tinh thần. Cô thật sự không giấu được khúc mắc trong lòng, chuyện liên quan đến Mạc
phu nhân hôm nay gặp, cô nhất định phải hỏi Chu Diệp Chương.
Khổng Lập Thanh tay xách nách mang bước vào trong phòng, mệt mỏi vứt
đại túi đồ xuống đất tạo ra những tiếng bịch bịch. Chu Diệp Chương ngẩng đầu lên nhìn cô, thuận miệng tán dương một câu: “Hôm nay đẹp thế, Lâm
Diên đúng là có mắt thẩm mỹ hơn anh.”
Được Chu Diệp Chương khen ngợi nhưng Khổng Lập Thanh cảm thấy không
vui trong lòng. Chu Diệp Chương vốn là người có mắt thẩm mỹ, nhưng dường như xưa nay mắt thẩm mỹ của anh không áp dụng với cô. Trước đây khi còn ở thành phố B, bất luận là lúc bình thường ở nhà cô mặc quần áo ngủ
dáng vẻ lôi thôi hay cô qua loa tùy tiện mặc quần áo đi ra ngoài anh đều nhìn cô chẳng cau mày cũng chẳng khó chịu. Mà hiện tại tâm tư cô cũng
không đang để vào chuyện ăn mặc chút nào.
Vứt túi đồ trong tay nằm chỏng chơ trên nền nhà, Khổng Lập Thanh bước về phía giường, sau đó ngồi xếp bằng đối diện với Chu Diệp Chương.
“Nói với anh một chuyện.” Khổng Lập Thanh vào thẳng đề.
Từ khi Khổng Lập Thanh long trọng ngồi xuống trước mặt anh, Chu Diệp
Chương đã gác lại công việc đang làm. Nghe Khổng Lập Thanh nói xong câu
đó, mặt anh có chút ngạc nhiên, sau đó anh khẽ cau mày, đưa tay đóng
laptop lại, nói với cô: “Được, em nói đi.”
“Hôm nay Lâm Diên đưa em đi trung tâm mua sắm mua quần áo, gặp Mạc
phu nhân và con gái cô ấy.” Nói đến đây Khổng Lập Thanh ngừng lại quan
sát biểu cảm của Chu Diệp Chương, anh lặng lẽ hỏi: “Sau đó thế nào?”
“Cô ấy có vẻ rất ngạc nhiên khi biết tin anh sẽ kết hôn, dường như là rất sốc.” Khổng Lập Thanh chăm chăm nhìn anh suốt thời gian nói câu ấy.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc lâu, lông mày Chu Diệp Chương lại khẽ nhíu, anh dường như suy nghĩ gì đó, cuối cùng lại hỏi: “Em rốt cục
muốn hỏi anh chuyện gì? Nghĩ kỹ rồi hỏi.”
Khổng Lập Thanh cũng tự cảm thấy bối rối, rốt cục cô muốn hỏi Chu
Diệp Chương chuyện gì? Thực sự từ lúc chiều gặp Mạc phu nhân tới giờ,
trong lòng cô xảy ra một loạt phản ứng dây chuyền. Cô không thông minh,
người ta thấy ít hiểu nhiều, cô đây thấy nhiều hiểu ít, cho đến lúc này
gặp phải câu hỏi của Chu Diệp Chương đầu óc mới có phản ứng trở lại. Mạc phu nhân không quan trọng, Mạc phu nhân và Chu Diệp Chương lại là
chuyện khác. Cô quay đi chỗ khác suy nghĩ một chút, sau cùng quay lại
nhìn vào Chu Diệp Chương dứt khoát hỏi: “Anh còn người phụ nữ khác à? Ý
em muốn hỏi, sau khi quen em rồi anh vẫn tiếp tục có quan hệ với người
phụ nữ khác?”
Chu Diệp Chương ngả người dựa vào thành giường phía sau, một tay đặt
trên gối, dáng điệu thoải mái, không chút nao núng, anh trả lời: “Không
có.” Biểu cảm nghiêm túc, ánh mắt trầm tĩnh, Khổng Lập Thanh tin anh, so với ngôn ngữ, cô tin vào trực giác của mình hơn.
Suy nghĩ đã thông suốt, Khổng Lập Thanh thẳng lưng ưỡn ngực, trưng ra bộ dáng nghiêm túc nhất, trước khi nói thậm chí còn hắng giọng mấy lần: “Với hôn nhân, yêu cầu đầu tiên của em là chung thủy.”
Chu Diệp Chương vẻ mặt chắc chắn: “Chung thủy là một trong những phẩm chất được đánh giá cao nhất của anh.”
Chu Diệp Chương nói xong, hai người lại cùng im lặng, nhìn vào mắt
nhau, một bên nhìn, một bên rất bình tĩnh thản nhiên nhìn lại. Sau giây
phút đó, Khổng Lập Thanh đã có câu trả lời nên hài lòng toại ý quay
người xuống giường chuẩn bị đi tắm. Trong đánh giá của cô, vừa xong Chu
Diệp Chương đã cho cô một lời đảm bảo. Một người đàn ông như anh đã có
thể nói ra những lời như thế, dù với người khác là kiểu biểu đạt mơ hồ
thì cô hiểu chuyện này cũng đã là không dễ dàng với anh. Nếu cô còn cứ
khăng khăng bắt anh thừa nhận trắng đen rõ ràng thì cũng thật vớ vẩn và
quá đáng.
Cúi xuống tìm dép, Khổng Lập Thanh tùy tiện nói thêm một câu: “Mạc phu nhân và anh trước đây có chuyện gì?”
Chu Diệp Chương vẫn duy trì tư thế không chút nao núng, miệng anh khẽ nhếch lên thành một vòng cung nhẹ, chậm rãi nói: “Rất nhiều năm trước
bọn anh học cùng đại học ở nước ngoài, sau đó gia đình gả cô ấ