Disneyland 1972 Love the old s
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323021

Bình chọn: 7.00/10/302 lượt.



không cần nói một câu.

Tạo mẫu cho Khổng Lập Thanh là một anh chàng cao ráo đẹp trai, nói

giọng phổ thông dễ nghe, thái độ hòa nhã thân thiện nhưng cũng ít lời.

Khổng Lập Thanh để mặc cậu ta gội đầu cho mình, đợi sau khi cô ngồi

xuống ghế cắt tóc lại thấy bóng dáng Lâm Diên trong gương trước mặt.

Lâm Diên ngồi phía sau, tay cầm cuốn tạp chí, an nhiên tự tại, ngay

ngắn đúng mực, không có một ánh mắt hay động tác thừa. Khổng Lập Thanh

cảm thấy Lâm Diên dường như cũng có phong thái như Chu Diệp Chương, bọn

họ từ ngoại hình đến khí chất đều ưu việt hơn người, hấp dẫn nhưng khó

gần. Chỉ là Lâm Diên còn có thêm chút tiêu dao của thần tiên thoát tục,

cô nghĩ hôm nay nếu là Chu Diệp Chương đưa cô đến đây, sợ là anh cũng

thể hiện y hệt Lâm Diên lúc này.

Ở đây Khổng Lập Thanh rất yên tâm giao phó mái tóc mình cho Stylish,

cô thấy cũng không cần thiết phải nhiều lời vô nghĩa, Stylish cũng rất

kiệm lời, nửa giờ sau, từng sợi tóc trên đầu Khổng Lập Thanh vẫn như

trước, ngay cả kiểu tóc cũng không thay đổi quá nhiều, nhưng vẫn có gì

đó rất khác lạ. Lúc này nhìn cô có cảm giác cằm nhọn hơn một chút, mắt

dường như to hơn một chút, ngoại hình thay đổi cũng không phải là một

trời một vực, nhưng phong vị khác hẳn ngày xưa.

Dường như Lâm Diên vô cùng hài lòng, cô ta nhìn Khổng Lập Thanh một

lượt rồi quay sang nói với Stylish: “Rất đẹp, cám ơn anh, A Sam.”

Stylish được cô khen dường như rất kích động, ngay cả nụ cười cũng

thoáng chút ngượng ngùng.

Lâm Diên nói chuyện với Stylish xong quay sang Khổng Lập Thanh, cô ta càng tươi cười: “Rất đẹp, cô Khổng.” Khổng Lập Thanh chưa chuẩn bị tâm

thế đối mặt với một Lâm Diên tươi cười, không biết phải làm thế nào,

giọng điệu tán dương của cô ấy tự nhiên khiến cô cảm thấy rất vui.

Từ chỗ làm tóc đi ra đã hơn bốn giờ chiều, thời gian không sớm không muộn, Lâm Diên đưa Khổng Lập Thanh đi trung tâm mua sắm.

Khổng Lập Thanh bình thường rất hiếm khi đi shopping, huống hồ đây là Hồng Kông cô không thông thuộc. Cô bước theo Lâm Diên với tâm thế bị

động, sau khi hai người bước được mấy bước, đột nhiên Lâm Diên dừng lại, đợi Khổng Lập Thanh đang đi phía sau tiến lên ngang bằng vị trí của

mình, sau đó cô ta quay sang cười nói với Khổng Lập Thanh: “Cô Khổng,

sau này cùng người dưới đi đâu, cô luôn nhớ mình phải đi trước. Từ giờ

về sau, người có thể đi trước cô không nhiều, cô hiểu ý tôi không?”

Khổng Lập Thanh cứng đơ hai giây, hoảng hốt cảm nhận ý tứ của Lâm

Diên. Cô im lặng nhìn cô ấy một lúc, đôi mắt Lâm Diên đen thẳm, ánh mắt

kiên định nhìn cô như muốn truyền thông điệp gì đó, Khổng Lập Thanh khe

khẽ gật đầu.

Cùng Lâm Diên bước vào một cửa hàng cô ta quen, trước mặt là hàng dãy quần áo treo ngay ngắn. Lâm Diên thong thả đi lại ngắm nghía, chỉ trong thời gian mấy phút đã nhanh chóng chỉ vài bộ cho nhân viên bán hàng lấy xuống, sau đó quay về phía Khổng Lập Thanh hơi ngượng ngập nói: “Cô

Khổng, cô thử mặc mấy bộ này, chúng ta cùng xem hiệu quả thế nào.”

Lâm Diên xinh đẹp hòa nhã, Khổng Lập Thanh cảm thấy thật khó có ai

không thích cô ấy. Cô nghe lời đi theo nhân viên phục vụ đi vào phòng

thử đồ.

Lúc cầm trang phục trên tay, Khổng Lập Thanh mới phát hiện Lâm Diên

toàn chọn cho cô gam màu sáng. Cô luôn cảm thấy gam màu tối thích hợp

với diện mạo của mình hơn, không hiểu vì sao Lâm Diên lại chọn cho cô

những bộ trang phục lấy màu trắng, vàng làm tông chính.

Đầu tiên Khổng Lập Thanh chọn thử bộ váy liền thân màu vàng, lúc bước ra khỏi phòng thử đồ cô thật sự không tự tin, không dám soi gương, đợi

Lâm Diên đi đến phía trước.

Gương mặt Lâm Diên không tiết lộ cho cô điều gì, cô ấy khoanh hai tay trước ngực trên dưới quét nhìn Khổng Lập Thanh khắp lượt, sau cùng dừng ở khuôn mặt cô. Một lúc sau Lâm Diên đưa tay đẩy lưng Khổng Lập Thanh

đi về phía gương.

Trong gương Khổng Lập Thanh cao gầy, da trắng mặc màu vàng không phải không đẹp nhưng nhiều năm qua cô luôn giữ vẻ mặt trầm tĩnh, nay lại mặc màu sắc sống động như vậy, nhìn có gì đó không tự nhiên.

Lâm Diên đứng sau Khổng Lập Thanh, cao hơn cô hẳn nửa cái đầu, cô ta

dễ dàng vòng tay qua vai, vươn tới trước mặt Khổng Lập Thanh, đặt gần

khóe miệng, kéo nhẹ nhàng sang hai bên: “Cô Khổng, phải tươi cười.”

Khổng Lập Thanh cười nhưng không tự nhiên, Lâm Bội ghé sát tai cô thì thầm: “Thả lỏng một chút, khóe miệng hơi nhếch lên là được.”

Khổng Lập Thanh thả lỏng cơ mặt, từ từ cười lại, lần này đã khá hơn

rất nhiều. Lâm Diên lợi dụng cơ hội này đưa một tay nâng cầm cô lên

chỉnh đến một góc độ nhất định, nói: “Đúng là như thế này.”

Lâm Diên buông tay, Khổng Lập Thanh tự nhìn vào gương, bây giờ bộ váy đã thích hợp với khí chất của cô rồi, cả người thoạt nhìn trẻ trung lên không ít, mái tóc cắt tỉa gọn gàng khiến cô có vẻ năng động tươi mới,

cũng không chỉ đơn thuần trong sáng, kết hợp với khí chất trầm tĩnh, tạo nên một phong cách rất mâu thuẫn, vô cùng ưa nhìn.

Lâm Diên nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, dịu dàng nói chậm rãi: “Cô

Khổng, nhớ kỹ nụ cười này, từ nay về sau cô phải giao tiếp với rất nhiều người,