
anh, không làm nhiều người chú ý. Sau khi đèn xanh, đoàn xe lại rùng
mình tiến về phía trước, trong xe Chu Diệp Chương sau khi dặn dò Lục Húc xong xuôi mới quay sang Khổng Lập Thanh, biểu tình trên mặt anh khó
tránh khỏi nghiêm trọng, Khổng Lập Thanh cũng theo lời anh nói mà thấy
căng thẳng trở lại.
“Lập Thanh, lát nữa sẽ đưa em về nhà trước, anh có việc phải ra
ngoài, tối nay có thể không về nhà được, em đừng sợ, được không?”
Khổng Lập Thanh ý thức được vấn đề có thể sẽ rất nghiêm trọng, cô
ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi, anh cứ đi giải quyết việc của anh,
đừng bận tâm chuyện của em.”
Suốt chặng đường còn lại về nhà, bao trùm trong xe là không khí yên
lặng căng thẳng đến tột độ, Chu Diệp Chương cả chặng đường trầm tư, cũng chẳng để ý được đến Khổng Lập Thanh.
Về đến nhà, Chu Diệp Chương đi cùng Khổng Lập Thanh vào thang máy,
lúc ra khỏi, hai tay anh đặt lên vai Khổng Lập Thanh, xoay cô lại đối
diện với mình, dặn dò: “Lập Thanh, A Thần có lẽ đã gặp họa lớn, anh phải đi tìm cậu ta, em hãy tin tưởng anh, chuyện của A Thần rất gấp, anh
phải lo cho cậu ta trước.” Nói đến đây anh dừng lại, ngập ngừng một
chút, cuối cùng anh nghiến răng nói thêm: “Nếu có người tìm em hỏi han,
em nhất định phải nói không biết gì hết, mọi chuyện cứ đợi anh, có hiểu
không?”
Khổng Lập Thanh biết tình hình rất nguy cấp, cô không trách chuyện
Chu Diệp Chương ra ngoài lúc này, cũng không muốn làm vướng chân anh, cô ngoan ngoãn gật đầu nói: “Em biết rồi, anh mau đi đi.”
Chu Diệp Chương trầm mặc nhìn Khổng Lập Thanh, cuối cùng cắn răng ôm
chặt cô, đặt lên trán cô một nụ hôn thật mạnh, sau đó không do dự buông
cô ra ấn nút thang máy đi xuống lầu.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Khổng Lập Thanh thấy lạnh sống lưng.
Cô cảm thấy vô cùng lo sợ, quả nhiên đêm đó Chu Diệp Chương không quay
về.
Khổng Lập Thanh sớm có linh cảm sẽ xảy ra chuyện, nhưng cô không ngờ
chuyện lại ập đến nhanh thế, hơn nữa còn là chuyện động trời.
Ngày hôm sau lúc Khổng Lập Thanh đang làm việc, đúng thời điểm phòng
khám đông bệnh nhân nhất, hai viên cảnh sát đột nhiên ập vào phòng làm
việc của cô, dưới sự theo dõi chăm chú của bệnh nhân và đồng nghiệp, cô
bị còng tay, áp giải thẳng lên xe cảnh sát.
©STENT
Tháng Năm năm đó có rất nhiều ngày đẹp trời, Khổng Lập Thanh hai tay
bị còng bước ra khỏi cổng khu ngoại trú, chiếc còng tay kim loại phản
chiếu ánh mặt trời trên cao sáng đến nhức mắt.
Hai cảnh sát một nam một nữ đến áp giải cô đều không sử dụng bạo lực, chỉ dùng bộ mặt nghiêm túc lạnh kèm sát phía sau cô. Chiếc xe Jeep của
cảnh sát đậu sẵn trước cổng bệnh viện, nhìn thấy một người phụ nữ bị
còng tay bắt đi, chớp mắt đã có cả đám người đứng lại quan sát, cửa đuôi chiếc xe mở ra cho Khổng Lập Thanh bước lên. Rõ ràng là buồng sau xe đã được cải tiến để thành xe chuyên dụng, một phần ba không gian xe bị
ngăn cách với phía trước được mở ra, một không gian tù túng ngột ngạt,
trước sau chỉ cách nhau tấm vách ngăn mấy centimet nhưng hoàn cảnh lại
khác nhau một trời một vực. Khổng Lập Thanh vốn là người thiếu bản lĩnh, tình cảnh này lại một lần nữa khiến cô thấy đầu đau như búa bổ.
Khổng Lập Thanh còn đang chưa hết ngơ ngác, phía sau đã bị người khác đẩy một cái không nặng không nhẹ.
“Ngồi lên trên!” Người đó nói, giọng lạnh tanh, rõ ràng là thái độ kẻ cả trịch thượng của kẻ trên với người dưới. Từ khi bị còng tay, cô đã
không còn được coi là người bình thường, cho dù không bị kết án tù đi
chăng nữa, bị xúc phạm là điều không thể tránh khỏi.
Bước chân Khổng Lập Thanh loạng choạng một chút, cô khom người lên
xe, chỉ thấy “rầm” một cái, cánh cửa bị đóng chặt, cô tự nhủ trong lòng, mình phải cứng rắn lên.
Khổng Lập Thanh biết mình sẽ phải ngồi trong xe rất lâu. Thành phố B
là một thành phố lớn, cô đã sinh sống ở đây nhiều năm nhưng rất nhiều
khu vực còn chưa đặt chân đến. Ngoài cửa sổ là cảnh tượng những con phố
lớn quen thuộc lướt qua, cho cô biết ít nhất chiếc xe cũng đã chạy cả
nửa thành phố. Trong xe điều hòa mở rất to, mùi điều hòa trộn lẫn mùi da thịt người khiến cô thấy buồn nôn, càng về sau cảm giác chóng mặt buồn
nôn càng nghiêm trọng, cuối cùng khi xe tiến vào một chiếc sân, cô còn
không nhìn rõ biển hiệu viết đó là cơ quan gì.
Sau khi xe dừng hẳn, người nữ cảnh sát có khuôn mặt lạnh lùng đó đến
gọi Khổng Lập Thanh xuống xe. Trước mặt cô là một tòa nhà nhỏ, lúc đi
vào Khổng Lập Thanh còn chưa đủ tỉnh táo để quan sát nó có bao nhiêu
tầng, chỉ biết vào xong, mắt cô mơ hồ nhìn thấy tấm biển treo trên cửa
là một đội điều tra hình sự nào đó. Đến lúc này cô mới biết hóa ra không phải mình bị bắt đến đồn cảnh sát mà là bị đưa đến cơ quan điều tra
hình sự.
Bước vào tòa nhà, Khổng Lập Thanh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc
sống lưng, bên ngoài trời nắng nóng như vậy nhưng không hiểu sao Khổng
Lập Thanh lại cảm thấy nơi này có mấy phần âm u. Cô bị người ta dẫn
thẳng lên tầng ba, lúc gần tới nơi, Khổng Lập Thanh nhìn lên thấy trên
cửa đề mấy chữ “Phòng thẩm vấn”.
Trong phòng bài trí đơn giản, một chiếc bàn dài s