
ng chốc lát
trở nên vô cùng ngọt ngào, đáng tiếc Khổng Lập Thanh luôn chậm hiểu hơn
người khác, lúc này mà cô vẫn còn ngớ ngẩn hỏi lại anh: “Vậy phải gọi
thế nào?”
Chu Diệp Chương đang trong tư thế khó hành động, liền lật người đem
Khổng Lập Thanh đặt xuống dưới, miệng cười rõ ý trêu chọc: “Tự nghĩ đi.” Nói xong phủ xuống người cô trận mưa hôn.
Trong phòng không khí vô cùng hòa hợp, hai người trên giường quấn
quýt say mê, ngoài phòng bỗng truyền đến tiếng người loáng tháng. Lúc
đầu ở dưới lầu, cách một đoạn cầu thang, tiếng nói cũng nhỏ, hai người
đang bận rộn nên cũng không mấy để ý, đến khi một tiếng va chạm chát
chúa vang lên ngay sát cửa, hai người mới giật mình, cứng đơ ra ở đó.
Ngoài cửa là A Thần và Vạn Tường, Vạn Tường tan học được A Thần đón
đến khu vui chơi giải trí. A Thần rất hào phóng mua cho cậu bé cả đống
đồ chơi, Vạn Tường vui sướng, tiếng động mạnh mà Khổng Lập Thanh và Chu
Diệp Chương vừa mới nghe thấy là tiếng chiếc xe đồ chơi cỡ lớn bị rơi
xuống đất.
Khổng Vạn Tường ôm chiếc xe đồ chơi cực lớn, không để ý đường đi, vô
tình trượt chân một cái, cả người lẫn xe cùng lăn tròn trên đất. Mà Vạn
Tường bị ngã cũng chẳng quan tâm chỗ đau, lồm cồm bò dậy, trước tiên xem xét chiếc xe đồ chơi mới mua, miệng mếu máo: “A Thần! A Thần!”
A Thần bước lên phía trước, mất kiên nhẫn xốc Vạn Tường từ đất đứng
lên: “Được rồi, được rồi, nền nhà trải thảm, rơi cũng không hỏng đâu.”
Bên ngoài một trận ầm ĩ bất ngờ kinh động đến hai người đang bận rộn ở bên trong, khiến họ phải dừng lại nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa. Khổng Lập Thanh đưa tay nhéo Chu Diệp Chương nhắc anh dừng lại, nhưng Chu
Diệp Chương lúc này cung đã lên dây, lẽ nào có thể nghe lời cô, chỉ
thoáng thấy anh vung tay, cả chiếc chăn đã bay lên rồi đáp xuống, che
kín hai người.
Dưới chăn động đậy một hồi, lúc sau nghe thấy tiếng Khổng Lập Thanh
khẽ kêu đau, cuối cùng là giọng Chu diệp Chương khàn đục nhắc nhở:
“Chuyên tâm một chút.”
Dưới chăn lại một hồi nhấp nhô chuyển động, Chu Diệp Chương hơi thở
gấp gáp, khàn giọng dụ dỗ: “Ngoan, kêu tên nào đó nghe dễ chịu hơn.” Sau những tiếng rên khe khẽ, giọng Khổng Lập Thanh nhỏ như tiếng muỗi vang
lên: “Diệp Chương.”
Chu Diệp Chương thỏa mãn ôm chặt Khổng Lập Thanh, “sắc xuân” tràn ngập khắp phòng.
Chương 8: Tin anh, đợi anh
Một đêm xuân sắc vô biên, hôm sau tỉnh dậy ngoài trời đã bừng nắng.
Giúp Chu Diệp Chương chỉnh trang quần áo, thắt cà vạt, cài măng séc đều
là những việc Khổng Lập Thanh quen làm, nhưng hôm nay mặc dù vẫn là
những việc ấy nhưng khi làm cô thấy nó hoàn toàn mang màu sắc khác.
Trong phòng thay quần áo, Chu Diệp Chương cúi xuống nhìn Khổng Lập Thanh đang bận rộn với vạt áo của mình. Dưới ánh ban mai, khuôn mặt cô trắng
hồng, ánh mắt chân thành, mấy sợi tóc lòa xòa trước trán chấm vào đuôi
mắt, theo động tác của cô mà khẽ bay bay, lòng anh thư thái bèn buột
miệng hỏi một câu: “Ít lâu nữa theo anh về Hồng Kông được không?”
Khổng Lập Thanh nghi hoặc nhìn lại anh. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Chu Diệp Chương miệng mang ý cười, khẩu khí lại long trọng
khác thường: “Đi rồi sẽ không quay về nữa, em muốn định cư ở đâu, chúng
ta sẽ kết hôn ở đó.”
Khổng Lập Thanh choáng váng mất một lúc, cô hơi buồn cười, mà cô thật sự đã bật cười rồi: Người đàn ông này ngay cả cầu hôn cũng ngang ngạnh
như thế.
Khổng Lập Thanh tươi cười đi thay quần áo, cô chưa trả lời Chu Diệp
Chương vì có sự thận trọng của riêng mình. Cho dù mảnh đất này không có
gì khiến cô lưu luyến nhưng ít nhất ở đây cũng có công việc để nuôi
thân. Cô biết Chu Diệp Chương là người tốt, anh sẽ không lừa gạt cô,
cũng không giấu giếm cô điều gì, những gì có thể dành cho cô xưa nay anh chưa từng tính toán. Chu Diệp Chương có thể đối tốt với cô, có thể hy
sinh vì cô, trong đời này, gặp được anh, cô đã vô cùng may mắn.
Nhưng Khổng Lập Thanh cũng đã sớm qua thời tuổi trẻ ngây thơ. Cô biết hôn nhân xưa nay không bao giờ là chuyện của hai người, huống chi bên
cạnh cô có Vạn Tường, còn đằng sau Chu Diệp Chương là cả một gia tộc
hùng mạnh, bên trong danh gia vọng tộc như vậy hẳn có nhiều thị phi. Chu Diệp Chương chắc cũng biết Khổng Vạn Tường không phải con cô, hơn nữa
về thân thế của cô anh cũng nhất định đã biết đến chân tơ kẽ tóc. Nếu
hai người kết hôn, gia tộc danh giá nhà anh chắc chắn sẽ chú ý đến
chuyện sinh con nối dõi, Khổng Lập Thanh mang theo một đứa con riêng gả
vào, tình huống sẽ vô cùng phức tạp, mà Vạn Tường trưởng thành trong
hoàn cảnh phức tạp như thế không biết rồi sẽ xảy ra những chuyện gì nữa? Cô lo cho Vạn Tường nên phải rất thận trọng, không thể trả lời anh ngay được.
Chu Diệp Chương cũng không ép cô trả lời ngay lập tức. Anh đứng phía
sau Khổng Lập Thanh, vừa cài cúc áo comple vừa làm như vô tình nói:
“Cũng không phải nói đi là đi ngay, nếu thật sự muốn đi, em cũng có
không ít việc phải thu xếp, cứ tiến hành dần dần thôi.” Cuối cùng anh
còn giơ tay vuốt lên gáy cô hai cái; “Đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện đã có
anh lo, tất cả rồi sẽ qua, đúng không?”
Chu Diệp