
ạm vào má
cô, không hiểu sao lúc sắp chạm tới lại đột nhiên dừng lại, hạ tay
xuống.
Khổng Lập Thanh nhìn cánh tay đó của Chu Diệp Chương giơ ra trước mặt mình rồi lại thu về, vươn tới rồi lại rút lui, muốn lại gần rồi lại
cách xa, vừa như nhẫn nại, lại như nôn nóng. Đây là lần đầu tiên Khổng
Lập Thanh thấy Chu Diệp Chương mất kiểm soát như vậy, cô cũng không hiểu anh bị làm sao nữa.
Cánh tay giơ ra rồi thu lại một hồi, cuối cùng Chu Diệp Chương cũng
bình tĩnh lại, khống chế thật tốt cảm xúc, anh đứng đối mặt với Khổng
Lập Thanh nói rõ ràng từng chữ một: “Anh hiện đang rất mất bình tĩnh,
anh không muốn làm tổn thương em, em hiểu không?”
Khổng Lập Thanh máy móc gật gật đầu, chưa đầy một giây sau, cánh tay
cô đột nhiên bị Chu Diệp Chương túm chặt, sau đó như diều hâu quắp gà
con, anh kéo theo cô, thẳng một mạch đến bên cửa lớn, mở toang cửa, rồi
quay lại nắm lấy vai cô, đẩy cô đi thẳng ra ngoài cửa. Tất cả hành động
trước sau chưa đến mười giây, thời gian ngắn ngủi, Khổng Lập Thanh thậm
chí còn chưa kịp hỏi một câu tai sao, cánh cửa đã đóng sập trước mặt cô.
Đem Khổng Lập Thanh quẳng ra ngoài cửa, Chu Diệp Chương quay về ngồi
trên sofa, không còn nhìn thấy cô, anh mới dần dần bình tĩnh lại.
Thực ra mà nói, xuất phát từ góc độ của Chu Diệp Chương, anh hành
động như thế cũng là bình thường. Nửa tháng trước khi được cứu về, Khổng Lập Thanh trước khi lên xe anh còn quay lại nhìn Lâm Bội một cái đã xem như là chuyện không bình thường. Chu Diệp Chương là loại người nào, anh đã tiếp xúc với đủ loại người trong xã hội, việc phân tích suy nghĩ của người khác có thể nói anh tương đối thấu triệt, trong hoàn cảnh bình
thường mà nói, con tin sau khi được giải cứu sẽ không thể có ấn tượng
tốt đẹp gì về kẻ đã bắt cóc mình. Nạn nhân sợ chết khiếp chỉ lo chạy còn không kịp chứ nói gì đến chuyện lưu luyến nhìn lại, Chu Diệp Chương sẽ
không đi phân tích cái gọi là hội chứng Stockholm nảy sinh ở Khổng Lập
Thanh, bởi vì anh quá hiểu cô. Khổng Lập Thanh từ nhỏ đến lớn không được ai yêu thương chăm sóc, cho nên cô không biết cách thể hiện tình cảm
của mình, ở một mức độ nào đó, lòng cô thật sự nguội lạnh, cô tuyệt đối
không dễ dàng nảy sinh tình cảm. Mặt khác người kiểu như cô, một khi đã
có tình cảm với ai đó thì tuyệt đối kiên định, không thay đổi, anh không tin Khổng Lập Thanh có gì đó với Lâm Bội, nhưng quan sát ánh mắt cô
nhìn về phía anh ta ít nhất cho thấy giữa bọn họ đã có chuyện gì đó.
Khổng Lập Thanh ít nhất cũng không sợ hoặc không ghét Lâm Bội, con tin
lại không sợ hãi hay căm ghét kẻ bắt cóc, tình huống này khá phức tạp,
cho nên lòng Chu Diệp Chương đương nhiên không vui.
Đêm đó về nhà Khổng Lập Thanh còn tránh anh, không quay về phòng ngủ
khiến anh cảm thấy khó chịu đến cùng cực. Chu Diệp Chương anh từ bé đến
lớn đều được giáo dục theo khuôn phép của con nhà quyền quý, cư xử luôn
lịch sự, hành động không nhỏ nhen, chấp nhặt, nhưng đấy là anh đối với
người ngoài. Kỳ thực đối với người thân anh khắt khe vô cùng, phàm là
người được anh xem trọng, anh sẽ không chấp nhận dù là một chút lừa dối
hay phản bội.
Chu Diệp Chương một mình buồn phiền ngồi trên sofa, anh đã biết vì
sao tâm trạng mình thấy bất an như vậy. Nửa tháng trước anh quay về Hồng Kông, anh cũng biết vì mình không bình tĩnh nên làm ra chút chuyện rắc
rối. Ngẫm ra anh sống đến lúc này, có được chỗ đứng như ngày hôm nay,
rất ít chuyện có thể khiến anh tức giận hoặc mất bình tĩnh đến như vậy,
cơ thể và tinh thần anh luôn đa nghi phòng bị. Nhưng những người phụ nữ
bên cạnh trước đây, gặp tình cảnh như thế này anh thậm chí còn chẳng bận tâm, chắc chắn cũng sẽ không ra mặt, trực tiếp sai người kết thúc câu
chuyện là xong. Nhưng rõ ràng Khổng Lập Thanh với anh có một vị trí đặc
biệt, hôm nay lúc anh thấy hai người họ, lửa giận trong nháy mắt bốc cao ngàn thước.
Mấy ngày gần đây Chu Diệp Chương không khỏi thường thường nhớ đến cha mình. Cha anh là một người đàn ông thông minh, cơ trí, cũng rất bản
lĩnh, vậy mà mỗi lần cãi nhau với mẹ anh lại nhốt mình trong phòng giận
dỗi rất lâu. Hồi đó anh cảm thấy thật không thể hiểu nổi cha mẹ mình,
anh cho rằng dù hai người có là vợ chồng, cũng vẫn là hai cá thể độc lập với nhau, hiểu và tôn trọng lẫn nhau, dù có yêu nhau cũng vẫn cần giữ
khoảng cách, kiểu bám dính lấy nhau như sam của bố mẹ trong mắt Chu Diệp Chương là thiếu lý trí, thậm chí hơi tầm thường. Chỉ có điều không ngờ
những chuyện anh cho là tầm thường ấy đến hôm nay chính mình cũng mắc
vào, chỉ có điều là anh tầm thường theo cách khác.
Một mặt Chu Diệp Chương cảm thấy thất vọng vì bản thân không kiềm chế được cảm xúc, mặt khác trong đầu lại không ngừng hiện lên cảnh tượng
anh nhìn thấy ở bệnh viện, lửa giận lại bị thổi lên bừng bừng, anh tự
thấy mình lúc này rất mâu thuẫn.
Mà người bị anh nhốt ngoài cửa, Khổng Lập Thanh lúc đầu cô cũng bị
dọa đến nỗi á khẩu không kịp phản ứng gì. Tòa nhà này dịch vụ rất tốt,
dùng nguồn điện ba chiều nên từ trước đến nay cô chưa từng thấy xảy ra
mất điện, cửa an toàn này cô lạ