Insane
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323842

Bình chọn: 9.5.00/10/384 lượt.

Ai ngờ

lại có chuyện ầm ĩ này, trong nhà giờ nồi không bếp lạnh, có muốn ăn tối cũng chẳng có gì. Nhưng bản tính anh ngang ngạnh, tiện tay quẳng túi

xách của Khổng Lập Thanh sang một bên, tỉnh bơ nói như không: “Anh cho

dì Thanh nghỉ một ngày, Vạn Tường anh bảo A Thần đưa đi chơi, chúng ta

ra ngoài ăn tối chứ?”

Khổng Lập Thanh cũng không quá chú ý thái độ của Chu Diệp Chương, sau khi biết Vạn Tường được A Thần đưa đi chơi, cô cũng yên tâm. Với lời đề nghị ra ngoài ăn tối của Chu Diệp Chương, cô cũng chẳng mấy hứng thú.

Lúc này tình cảm giữa hai người vừa qua bước chuyển quan trọng như vậy,

cô cũng không muốn bị người ngoài làm phiền, thích ở lại nhà hơn. Thế là Khổng Lập Thanh xắn tay áo đi vào bếp, miệng tùy ý nói với Chu Diệp

Chương một câu: “Hay là không đi ra ngoài, em ở nhà nấu cơm là được

rồi.”

Nấu cơm cho Chu Diệp Chương ăn, Khổng Lập Thanh tay áo xắn cao, người mặc tạp dề, bận rộn đi lại trong bếp, miệng không giấu nổi nụ cười, tâm trạng hoàn toàn khác trước. Cô ngẫu nhiên quay lại, thấy Chu Diệp

Chương tựa cửa mỉm cười nhìn mình nấu ăn, tất cả dường như không có gì

đổi khác, nhưng bầu không khí rõ ràng không còn lạnh lẽo nữa. Khổng Lập

Thanh cảm thấy thoải mái, Chu Diệp Chương cũng cảm thấy rất vui.

Ăn cơm xong, Khổng Lập Thanh thu dọn nhà bếp, Khổng Vạn Tường và A

Thần vẫn chưa về. Cô cũng không lo lắng nhiều, tắm rửa sớm rồi lên

giường.

Không phải lần đầu tiên ở cùng Chu Diệp Chương nhưng đây lại là lần

đầu tiên Khổng Lập Thanh cảm thấy thoải mái và dễ chịu đến vậy. Cô

khoanh chân ngồi trên giường xem tivi đợi anh tắm rửa, tiếng tivi loáng

thoáng bên tai, người cô vừa tắm xong sạch sẽ khoan khoái, tất cả đều

thoải mái, dễ chịu.

Cửa phòng tắm khẽ động rồi mở ra, Chu Diệp Chương vừa đi vừa lau tóc, Khổng Lập Thanh mắt long lanh nhìn anh, anh lau tóc xong tùy tiện ném

khăn tắm sang một bên, tay xốc chăn chui vào.

Chu Diệp Chương ngồi vững trên giường, quay sang bắt gặp ánh mắt mê

hồn của Khổng Lập Thanh, bất giác nở nụ cười, giơ tay ôm cô xích lại

bên. Cô gái này, ngốc nghếch nhưng không giả tạo, yêu ghét đều rõ ràng,

ôm cô trong tay anh thấy hạnh phúc vô cùng.

Khổng Lập Thanh chờ đợi giây phút này đã lâu, người anh ấm áp khiến

cô cảm thấy bình yên chưa từng thấy. Dựa sát vào anh, im lặng một lúc,

cô khẽ nhúc nhích người ngẩng lên hỏi nhỏ: “Lâm Bội nói với em, anh bị

nhà bọn họ ép cùng buôn lậu vũ khí, còn nói nếu có chuyện, anh sẽ biến

thành vật tế thần, chuyện ấy có thật không?” Vừa nói cô vừa ngẩng lên

nhìn anh chờ đợi.

Chu Diệp Chương đang bình thản đột nhiên bị Khổng Lập Thanh hỏi thế,

mặt anh dần dần đanh lại, anh nhìn Khổng Lập Thanh mặt đầy lo lắng, cân

nhắc một chút mới nói: “Ừ, có chuyện ấy.”

Lo lắng được xác thực, Khổng Lập Thanh lòng cuộn lên đau đớn. Cô ngồi thẳng dậy, đối diện Chu Diệp Chương, mày nhăn tít, mặt vô cùng lo lắng: “Tình hình rất xấu phải không?”

Chu Diệp Chương không vội trả lời câu hỏi của cô, nhìn anh vẫn rất

thư thái, anh ngả người về sau, dựa chắc vào gối tựa, ngón tay cách một

lớp chăn khẽ gõ nhịp trên đầu gối, mặt có vẻ đang suy nghĩ rất lung, lúc sau mới nhìn sang Khổng Lập Thanh. Tiếp theo anh đưa tay xoa nhẹ chỗ

chân mày cô khiến chúng giãn ra rồi mới nhẹ nhàng giải thích: “Có chút

phức tạp, nhưng không quá nguy hiểm, em đừng lo, anh có thể giải quyết.”

Khi phụ nữ yêu đàn ông sẽ khó tránh khỏi có tâm lý bao bọc chở che

mẫu tính, bất kể chuyện lớn nhỏ gì liên quan đến người đàn ông họ yêu,

đều phải sáng tỏ mới khiến họ yên tâm. Những lời giải thích của Chu Diệp Chương rõ ràng không thể làm Khổng Lập Thanh thấy thỏa mãn. Cô bất động nhìn anh, mặt lo lắng, lòng hoang mang.

Chu Diệp Chương thở dài, vươn tay ôm Khổng Lập Thanh chặt hơn, sau đó giữ yên cô trong vòng tay mình, không còn nhìn thấy mặt cô mới nói

tiếp: “Thế lực nhà họ Lâm rất lớn, đây là địa bàn của họ, anh không thể

không thỏa hiệp. Bên trong nhà họ còn có tranh chấp phe cánh, nói không

chừng ngày nào đó nhà họ Lâm xảy ra chuyện, tình huống ấy rất nghiêm

trọng, phải sớm thoát thân. Anh chỉ liên lụy theo bọn họ vận chuyển vũ

khí lậu, nhưng anh không trực tiếp làm, chỉ cho mượn đường dây, còn sẽ

để cho họ làm cả. Khâu vận chuyển nằm trong tay họ, họ sẽ càng thấy

tiện, nhất định sẽ không từ chối.”

Nằm yên trong lòng Chu Diệp Chương nghe anh nói những lời ấy bằng

giọng ấm áp như vậy, cơ thể Khổng Lập Thanh dần dần thả lỏng. Cho dù cô

không thật hiểu cụ thể chi tiết, nhưng chỉ cần Chu Diệp Chương có thể

ứng phó là cô yên tâm rồi. Khổng Lập Thanh vùi mặt trong lồng ngực Chu

Diệp Chương, giọng cũng nũng nịu khác thường: “Chu Diệp Chương, anh nhất định không được xảy ra chuyện.”

Dáng vẻ nũng nịu trẻ con này của Khổng Lập Thanh được Chu Diệp Chương rất đón nhận. Anh đột nhiên bật cười thành tiếng, sau đó Khổng Lập

Thanh cảm thấy cơ thể mình bị đẩy ra, anh nhìn cô cười: “Anh hỏi em, tại sao em cứ gọi anh là Chu Diệp Chương, Chu Diệp Chương mãi thế? Em không gọi cách nào cho dễ nghe hơn chút được à?”

Sau câu nói ấy của Chu Diệp Chương, không khí trong phò