
vai lan
truyền đến mũi, cô thực sự không còn tinh thần đi bộ trong đêm tối.
Hạ quyết tâm, cô nhìn thẳng vào mắt hắn, “Chúng ta nói chuyện, trên đường anh đưa tôi về
nhà.”
Cô là một cô gái rất đặc biệt! Khương Tuệ Kình nghĩ vậy.
Hắn đã từng tiếp xúc với rất nhiều loại phụ nữ, khôn khéo, giỏi giang, lanh lợi, đáng yêu,
ngốc nghếch...... Nhưng dù là loại phụ nữ nào, trên người họ đều gợi lên cảm giác rất đặc biệt,
cái đặc biệt kia có tên gọi là ôn nhu.
Họ có thể là một nữ cường nhân khôn khéo, không dễ dàng ở trước mặt người ngoài thể hiện
sự ôn nhu của mình, nhưng luôn luôn nguyện ý biểu hiện ra trước mặt một người nào đó, có
lẽ là chồng họ, tình nhân hoặc con cái, có lẽ là ba mẹ mình hoặc anh chị em gái.
Nhưng đối với Cung Diệc Hân...... Hắn nghĩ, cô không có.
Cô đối với tất cả mọi người đều xa cách và lạnh lùng, không có bạn bè, không có đồng
nghiệp, ngay cả đối diện với em gái mình cũng có thể lãnh đạm, nhưng dù cô lạnh lùng như
thế, lại man lại cho bệnh nhân cảm giác an tâm.
Lời nhận xét này, đều nghe từ miệng các y tá hộ lý.
Mà các y tá này vì sao đột nhiên lại bàn luận về Cung Diệc Hân?
Một bác sĩ nam nào đấy cảm xúc dâng trào không biết sống chết, hôm nay đã tặng bác sĩ
Cung một bó hoa.
Cô là mỹ nữ, được đàn ông theo đuổi cũng không làm cho người ta cảm thấy bất ngờ, nhưng
người tặng hoa lại là bác sĩ trong cùng bệnh viện, điều này thú vị.
Cá tính của cô rất rõ ràng, không cần phải nói, cũng có thể làm cho những người xung quanh
rõ ràng hiểu được, biết cô thông minh cơ trí nhưng cũng lạnh lùng phi phàm, cô không có
bằng hữu hoặc bạn bè, cô cũng không chủ động giao tiếp cùng đồng nghiệp.
Cô giống máy móc, không sai sót, không nhiều lời, nhưng cũng không cho phép người bên
cạnh làm sai, bởi vậy mọi người cùng cô làm việc chung đều cảm thấy áp lực, nhưng làm
việc với nhau một thời gian dài, sẽ ngoài ý muốn phát hiện, bản thân mình ở các phương diện
đều có sự tiến bộ.
Loại phụ nữ này, thích hợp làm chủ cũng thích hợp làm đối thủ, nhưng làm bạn gái...... Nếu
là người bên ngoài không hiểu tính cách cô đến theo đuổi, hắn còn có thể lý giải, nhưng đồng
nghiệp trong bệnh viện...... Hắn suy đoán, có lẽ đối phương muốn khiêu chiến tình cảm có độ
khó cao.
Nghe nói bác sĩ nam đến tặng hoa, Cung Diệc Hân không có sinh khí, vui vẻ...... Hoặc là một
biểu cảm dư thừa nào, chỉ lạnh lùng hỏi đối phương, “Anh không biết quy định của bệnh viện
sao? Hoa tươi bên trong có vi khuẩn, thực dễ dàng xâm hại thân thể đang suy yếu của bệnh
nhân, bác sĩ Cao vì sao còn nhuốm máu đào trong bệnh viện?”
Vừa nói xong, cô cầm lấy một đống bệnh án đi kiểm tra phòng bệnh, lưu lại vẻ mặt xấu hổ
không thôi của bác sĩ Cao.
Tuy rằng các y tá có ý tốt nói muốn giúp bác sĩ Cao giữ lại bó hoa, chờ bác sĩ Cung tan tầm,
sẽ đem hoa giao cho cô.
Nhưng mà, băng trụ cũng không có đem hoa tươi mang về nhà...... Hắn không hiểu được
mình vì cái gì mà cao hứng, nhưng mà nghĩ đến việc này hắn liền nhịn không được khóe
miệng nhếch lên.
Mở radio, bên trong truyền đến âm nhạc trữ tình, hắn suy nghĩ nửa ngày, rốt cục tìm được lời
dạo đầu thích hợp để đi vào trọng tâm đề tài.
“Hôm nay, tôi có ghé phòng bệnh thăm Ấu Lâm......”
Nói một hồi lâu, lại không có nghe thấy cô phản ứng gì, hắn nghi hoặc nghiêng mặt qua, thế
nhưng lại phát hiện cô gái nói sẽ cùng hắn nói chuyện đã ngủ say.
Bật cười, ngay cả chỗ cô ở hắn còn chưa kịp hỏi, cô đã ngủ, còn ngủ thanh thản như vậy?
Nhưng cũng không trách cô, nghe nói ngày hôm qua cô trực đêm, gần bốn mươi mấy giờ
không nhắm mắt, hắn cũng không cho rằng có bao nhiêu người thể lực tốt như vậy.
Hắn cho xe chạy về phía ngoại thành. Thật lâu không về nhà chính, khoảng cách từ công ty
về chung cư cũng gần, nên hắn cũng rất ít khi trở về.
Hôm nay hắn phải giúp Tuệ Thanh mang một vài thứ đến bệnh viện, hy vọng thời gian này
nữ giúp việc vẫn duy trì vệ sinh nhà chính, không để thất lễ với khách.
Ôm cô xuống xe, Cung Diệc Hân ngủ bất tỉnh nhân sự, hắn đặt cô cuống giường Tuệ Thanh,
chỉ thấy cô vừa chạm vào gối đầu liền đem mặt vùi sâu, cô thực sự rất mệt.
Người người đều hâm mộ bác sĩ có địa vị xã hội cao, thu nhập cao, lại không nghĩ tới, người
làm bác sĩ, chất lượng cuộc sống tệ thế nào.
Cô gái hai mươi sáu tuổi, không có bạn trai, không có giải trí, không có thời gian trang điểm
cho mình, quần áo hàng hiệu, túi xách hàng hiệu đối với cô mà nói không có ý nghĩa, mà tay
nghề cầm dao, càng không thể mang đến nhẫn cùng đá quý.
Phẫu thuật, kiểm tra phòng bệnh, họp, viết luận văn cùng báo cáo, sinh hoạt của cô bị một
đám bệnh tật đuổi theo chạy......
Khi đó, cô vừa vào xe, còn chưa ngủ.
Hắn hỏi: “Cô cả ngày bận tít mù khơi thế này, lại không thể dừng lại bước chân, nghỉ ngơi tốt
một chút sao?”
Cung Diệc Hân trả lời khẩu khí rất lãnh đạm, nhưng lời nói rất thật tình. “Tôi có thể chờ một
chút, nhưng bệnh nhân của tôi không thể chờ.”
“Trên đời này bác sĩ khoa tim không phải chỉ có một mình cô.”
C