
i ra khỏi túi áo khoác, bấm số của Vũ
Gia Minh.
…………………..
Hoàn thành xong bữa sáng, để cho người làm trong nhà dọn dẹp bàn ăn và rửa chén bát, Vũ Gia Minh lên lầu hai, mở cửa phòng ngủ.
Tập đoàn Vũ Thị, mới mở thêm một chi nhánh bên Hồng Kông, thân là Tổng
giám đốc, Vũ Gia Minh phải đích thân bay sang Hồng Kông, đi khảo sát thị trường, nắm rõ tình hình kinh doanh và kí kết hợp tác làm ăn với một
đối tác lớn bên đó.
Mở cửa tủ quần áo, lôi một bộ vét màu trắng, áo sơ mi đồng màu, Vũ Gia Minh thay bỏ bộ quần áo mặc ở nhà.
Đứng trước gương, chỉnh lại cổ áo sơ mi, đóng cúc áo, đeo đồng hồ vào cổ tay, xỏ tay vào áo vét màu trắng, Vũ Gia Minh nở một nụ cười, đôi mắt
rực sáng như ngọn đuốc ma chơi trong đêm đen.
Va ly đặt sẵn ở giữa phòng, chỉ cần Vũ Gia Minh ra lệnh một tiếng, sẽ có người mang tận ra xe cho hắn.
“Reng ! Reng !” Tiếng chuông điện thoại đặt trên bàn vang lên.
Vũ Gia Minh bước lại gần, tay cầm chiếc điện thoại, mắt nhìn số hiện
trên màn hình. Khi biết được ai đang gọi cho mình, khóe môi Vũ Gia Minh
nhếch lên.
“Nói đi !” Vũ Gia Minh thích thú chờ nghe vệ sĩ nói lại cho hắn nghe thông tin có liên quan đến Thư Phàm và Tú Linh.
“Thưa cậu chủ !” Anh vệ sĩ kính cẩn lên tiếng, mắt chăm chú nhìn hình
ảnh của Hoàng Tuấn Kiệt, Tuấn Hùng và Thư Phàm, một khắc cũng không rời, như sợ họ sẽ đi mất, “Tôi hiện giờ đang đứng trước cổng bệnh viện Gia
Long.”
Bàn tay vuốt tóc của Vũ Gia Minh dừng lại, hắn nguy hiểm hỏi: “Cậu đến đó làm gì ?”
“Hôm nay đích thân Hoàng Tuấn Kiệt đưa cô Thư Phàm đi làm và cô Tú Linh đi học.”
“Tiếp tục theo dõi họ cho tôi. Có động tĩnh gì thì báo ngay cho tôi
biết.” Vũ Gia Minh nghiến răng nghiến lợi, tức đến điên người.
“Vâng, thưa cậu chủ.” Anh vệ sĩ run giọng đáp, cơ thể lạnh toát, dù đứng cách xa Vũ Gia Minh mấy cấy số nhưng vẫn cảm nhận được hàn băng tỏa ra
từ cơ thể hắn.
Vũ gia Minh cúp máy, tay bóp chặt điện thoại, mắt vằn đỏ.
“Hoàng Tuấn Kiệt ! Được lắm, dám dở trò với thú cưng của tôi. Hừ ! Để
xem tôi làm sao trả thù cậu ?” Vũ Gia Minh hầm hầm giận dữ, mặt đỏ bừng, trông chẳng khác gì một tên côn đồ.
Đứng ở ngoài cửa phòng ngủ của Vũ Gia Minh, ông quản gia lắc đầu thở
dài. Xem ra cậu chủ lại chuẩn bị tính kế để hại người rồi đây.
“Người đâu !” Vũ Gia Minh quát.
Ngay lập tức, một anh vệ sĩ đi nhanh vào phòng: “Cậu chủ có gì phân phó ?”
“Mang hành lý ra xe !” Vũ Gia Minh lạnh lùng ra lệnh. Dù hắn đang tức
muốn điên lên, nhưng bên ngoài vẫn cố giữ vẻ bình thản, và vô tình của
mình.
“Vâng.” Anh vệ sĩ nhấc bổng va ly hành lý của Vũ Gia Minh, rảo bước đi ra khỏi phòng ngủ.
Vũ Gia Minh mở ngăn bàn, cầm lấy CMND và thẻ sinh viên của Tú Linh.
“Nhóc con ! Lần này thì cô chết chắc rồi.” Vũ Gia Minh rít giọng, tay
bóp chặt lấy CMND và tấm thẻ sinh viên, hắn coi đây là hai vật thế thân
để hắn phát tiết tức giận.
Ra đến cổng, đã có một chiếc xe ô tô màu xám bạc chờ sẵn.
“Chào sếp !” Trợ lý Tân miệng lịch sự chào hỏi, tay mở cửa xe ô tô cho Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh phất tay, trèo lên xe ô tô.
“Lái xe đến trường đại học sư phạm !” Ngồi ngả người ra sau ghế, Vũ Gia Minh lạnh lùng nói ra địa chỉ nơi mình cần đến.
“Tôi hiểu.” Mặc dù không hiểu lý do vì sao, Vũ Gia Minh không bảo mình
đưa hắn ra sân bay, nhưng Trợ lý Tân vẫn làm theo lời hắn.
…………………………
Trước khi bước lên xe, Hoàng Tuấn Kiệt đưa cho Thư Phàm một tờ giấy ghi
số điện thoại di dộng, số điện thoại bàn ở công ty, và số điện thoại bàn ở nhà: “Nếu cô xảy ra chuyện gì, hay có yêu cầu gì có thể gọi điện theo ba số này.”
“Cô đi vào trong đi. Nhớ phải cẩn thận.” Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, nụ
cười ấm áp và ngọt ngào: “Tôi đưa em gái cô đi học, sau đó còn phải tới
công ty làm việc.”
Không để cho Thư Phàm kịp nói lời nào, Hoàng Tuấn Kiệt nhanh chóng bước lên xe.
Tú Linh mỉm cười, vẫy tay chào chị gái, sau đó cùng Hoàng Tuấn Kiệt rời đi.
Thư Phàm ngây người, nhìn theo hình bóng chiếc xe ô tô màu xám, hòa cùng dòng xe cộ đông đúc đang lưu thông trên đường.
Nắng đã lên cao, con đường ngập trong màu vàng của nắng, màu vàng của lá cây, gió thổi hiu hiu đã xua tan đi cái nóng, xua tan đi bức bối của
con người.
Sáu phút sau, cổng trường đại học sư phạm xuất hiện trong tầm mắt.
Càng đến gần cổng trưởng, tâm trạng bất an và hồi hộp của Tú Linh càng
lúc càng tăng. Không hiểu lý do vì sao lại thấy lạnh toát cơ thể, và
linh cảm hôm nay mình không nên đi học, mà nên ở nhà.
“Cô Tú Linh ! Đã đến nơi rồi !” Tắt máy xe ô tô, Tuấn Hùng quay lại, mỉm cười bảo Tú Linh.
“Ơ…dạ…” Tú Linh giật mình, ngẩng mặt nhìn Tuấn Hùng, tay vội mở cửa xe.
Sự xuất hiện của một chiếc xe ô tô sang trọng trước cổng trường đại học
sư phạm, đã gây sự chú ý và hiếu kì của mấy chục sinh viên đang đứng gần đấy. Đặc biệt, họ còn kinh ngạc hơn, khi nhìn thấy Tú Linh bước xuống
từ xe ô tô.
Tú Linh là một sinh viên chẳng những nổi tiếng vì có sắc đẹp động lòng
người, lại giỏi nhất trong khoa ngoại ngữ, thường xuyên tham gia các
cuộc thi lớn nhỏ do trường tổ chức, nên không ai là không biết, nhất là
sinh viên nam.
Nay thấy Tú Linh