
về Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm. Có người mừng vì hai vợ chồng Thư Phàm
đã làm lành với nhau, có người lo lắng cho hạnh phúc của Thư Phàm, có
người không tin là Hoàng Tuấn Kiệt sẽ thay đổi được tính cách trăng hoa
và hay bắt nạt vợ của mình. Mỗi ngời một câu nhưng nhìn chung trong mắt
họ, Hoàng Tuấn Kiệt là một người xấu, còn Thư Phàm là một người tốt,
đáng thương bị người xấu chèn ép và đối xử thô bạo.
…………………..
Trên đường ra sân bay, Thư Phàm bấm nút hạ nóc xe ô tô, kéo cần gạt số,
đạp phanh, tăng tốc, chiếc xe ô tô màu xám phóng xe như bay ở trên
đường, tốc độ có thể sánh ngang với một tay đua xếp hạng thứ 50 trên thế giới.
Hoàng Tuấn Kiệt trợn mắt há mồm, bao nhiêu tình cảm ngọt ngào và âu yếm
bay đi đâu hết cả, giờ đây hắn chỉ có một mong ước mãnh liệt là có thể
đánh bất tỉnh nhân sự Thư Phàm, trói gô cổ Thư Phàm ngồi một chỗ để Thư
Phàm không còn chạy loạn và quậy phá nữa.
“Dừng xe !” Hoàng Tuấn Kiệt bạo rống quát ầm lên, thanh âm có thể ví với bom B52 có sức công phá cả một thành phố.
Thư Phàm mím môi mắm mỏ, chẳng những không nghe theo lời của hắn, mà còn đạp cần gạt, tăng tốc lên một số nữa.
Chiếc xe ô tô hết lách sang phải lại luồn sang trái, vượt qua mấy chiếc
xe ô tô khác. Trên đường quốc lộ, rộng rãi, tốc độ có thể vượt hơn 50
km/h, nên Thư Phàm có thể phát huy khả năng phóng nhanh vượt ẩu của
mình.
Hoàng Tuấn Kiệt bấu chặt lấy khóa móc dây an toàn, mặt xám ngoét như tro tàn, trái tim đập nhanh đến mức gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Là
người đã từng vào sinh ra tử, nhưng chưa từng phải trải qua tình huống
để một cô gái ngồi sau tay lái, phóng xe như bay trên đường, hơn nữa cô
ấy còn chẳng biết sợ, coi chuyện sống chết chỉ là một trò đùa.
“Bạch Thư Phàm !” Hoàng Tuấn Kiệt lại bạo rống, quát to, “Dừng xe lại !”
Tiếng quát to của Hoàng Tuấn Kiệt khiến tất cả mọi người đang di chuyển trên đường đều giật mình, liếc mắt nhìn.
“Đồ điên !”
“Đồ thần kinh !”
“Bị khùng hay sao mà quát to như thế hả ?”
“Có muốn chết không ?”
Bao nhiêu những ngôn từ “tốt đẹp” và “lịch sự” được mọi người xung quanh "ưu ái" dành tặng cho Hoàng Tuấn Kiệt.
“Im mồm !” Hoàng Tuấn Kiệt tức đến nỗi phẫn nộ rống to, quát lại mọi người xung quanh.
“Thằng điên !”
“Đúng là đồ thần kinh !”
“Thôi chấp làm gì ngươi điên.” Có người tốt bụng khuyên bảo mấy người đang không ngừng chửu rủa Hoàng Tuấn Kiệt.
Thư Phàm không nhịn được cười đã cười ngặt nghẽo, cười ra nước mắt, phóng xe càng lúc càng nhanh.
“Bạch Thư Phàm ! Dừng xe !” Hoàng Tuấn Kiệt tiếp tục rống lên, rống đến khàn cả họng, mặt càng lúc càng xám xịt.
Thư Phàm một tay quẹt nước mắt làm ướt khóe mi do lúc nãy cười nhiều quá đã lỡ văng ra, miệng cười hì hì bảo Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh ngồi im đi !
Để tôi lái một lần thì có thiệt thòi gì cho anh đâu ?”
“Cô…” Hoàng Tuấn Kiệt quát ầm lên, “Cô muốn chết hay sao mà phóng xe nhanh như thế hả ?”
“Đâu có, tôi đâu có vi phạm tốc độ do nhà nước quy định đâu.” Thư Phàm
chối biến, viện cớ mình đang tuân theo đúng luật lệ giao thông.
“Bạch Thư Phàm ! Cô mà không dừng xe, thì đừng trách tôi độc ác !” Hoàng Tuấn Kiệt hết chịu nổi nữa rồi, nghiến răng trèo trẹo, mắt rực lửa nhìn Thư Phàm.
“Anh…” Thư Phàm sụt sịt, mắt long lanh lệ, “Sao…sao anh lại quát tôi…tôi…?”
Vừa mới dứt lời, nước mắt Thư Phàm lại tuôn ra như suối.
Hoàng Tuấn Kiệt luống cuống, hốt hoảng vội nắm ngay lấy tay lái, hạ
giọng dỗ dành Thư Phàm: “Nín đi ! Đừng khóc nữa, tôi để cho cô lái xe là được chứ gì ?” Hoàng Tuấn Kiệt rất sợ Thư Phàm đùng đùng bỏ xuống xe,
sau đó bị một đám người vây vào giữa như lúc nãy, nên đành phải chiều
chuộng theo mong muốn của Thư Phàm.
Cả ai cùng nhau cầm lấy vô lắng khiến cho đầu xe hết ngoằn sang trái lại sang phải.
“Két !” Chiếc xe loạng choạng suýt chút nữa tông vào một chiếc xe tải.
“Đồ điên ! Đi như thế hả ?” Người phụ lái ngồi bên mé tay phải thò đầu
ra khỏi cửa xe, to mồm mắng chửu Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm.
Mấy người đi theo sau bảo vệ Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm từ xa đã phải
trợn tròn mắt, mồm há to đến mức có thể đút lọt một quả trứng vịt. Làm
việc cho Hoàng Tuấn Kiệt hơn bốn năm, họ chưa từng thấy sếp để cho một
cô gái lên xe ô tô riêng, hơn nữa để cho cô ấy ngồi sau tay lái lại càng không, thế mà nay tất cả đều đã thay đổi.
Trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ Hoàng Tuấn Kiệt đã nghe không
biết bao nhiêu câu mắng chửu của mọi người xung quanh, tất cả đều là do
Thư Phàm ban cho hắn.
Mặc dù tức đến nỗi muốn dừng xe lại, muốn tống tất cả bọn người hỗn láo
kia vào tù nhưng đành phải cố nuốt hết tất cả vào trong.
Thư Phàm ngẩng mặt chớp chớp mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, hỏi Hoàng Tuấn
Kiệt với giọng chờ mong: “Thật chứ ? Có thật là anh sẽ để cho tôi tiếp
tục lái xe chứ ?”
Hoàng Tuấn Kiệt dù hối hận muốn chết, nhưng đã chót hứa rồi, thì không
thể nuốt lời, tuy nhiên hắn vẫn lựa lời khuyên bảo Thư Phàm: “Lái xe với tốc độ cao rất nguy hiểm, cô chịu khó lui về sau đi.”
“Anh…” Nước mắt Thư Phàm lại tuôn như mưa, môi run run, nghẹn ngào nói:
“Anh là kẻ dối trá ! Tôi…tôi không bao giờ