
ên nhi còn chưa lấy vợ,
nếu thành thân với vị Đỗ cô nương này, hai nhà chúng ta cũng coi là
người thân, từ đó, cha chồng dưới đất có biết, có lẽ cũng sẽ không bởi
vì hai cháu bất hòa mà quá thương tâm khó qua."
"Biện pháp này
tốt, chỉ sợ tính khí cứng rắn của Thiên nhi. . . ." Lãnh vương gia cũng
không cho là con trai của mình sẽ ngoan ngoãn để người định đoạt, nghe
theo sự chỉ hôn của cha mẹ.
Nghe nói ngày hôm qua Thiên nhi lại gây một trận với con của thế huynh, làm cho người làm sợ tới mức hồn
bay phách tán, về phần nguyên nhân gây gổ, ai, người làm cha như hắn đã
lười hỏi tới.
"Vương gia chớ lo lắng, nói không chừng Đỗ cô
nương thanh tú thông tuệ, vừa vặn hợp ý của Thiên nhi!" Lãnh vương phi
không chút lo lắng, vợ chồng bọn họ cũng không phải không cho con trai
cưới tam thê tứ thiếp, chỉ cần để Đỗ Hương Ngưng làm chánh thất, không
phụ ý tốt của thế huynh, về phần con trai muốn cưới bao nhiêu tiểu thiếp thì cứ mặc hắn thôi!
"Được rồi! Để ta gửi một phong thư cho
thế huynh, nói chúng ta cũng đồng ý hôn sự này rồi." Lãnh vương gia gọi
người làm chuẩn bị bút giấy, viết xuống một lá thư, bảo người ta đưa qua vườn Tây Hổ.
Có câu nói "Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng", con trai của hai nhà họ đều trưởng thành, cũng đén lúc lấy vợ sinh con rồi!
※ ※ ※
Sảng (sảng khoái) mượn gió mát sáng mượn trăng, động nhìn nước chảy tĩnh ngắm núi; ngô trúc ẩn núp!
Khi sắc trời vẫn còn chưa sáng, Lãnh Địch Thiên vẫn luôn múa kiếm luyện quyền cước ở cạnh cái giếng trong sân của mình, ngày qua ngày, chưa bao giờ gián đoạn.
Sau đó, luôn vào lúc hắn luyện công xong, vận
khí dừng lại, nhờ nội lực cao thâm, hắn luôn có thể nghe được rõ ràng
trong Tiểu Thương Lãng ở vườn Tây Hổ bắt đầu có động tĩnh, cái tên ẻo lả ngủ sớm dậy trễ trong đó tựa hồ có bệnh gây ngủ rất nghiêm trọng, luôn
vừa có có cái gì không đúng liền nổi trận lôi đình.
"Đủ rồi, đủ rồi, toàn bộ các ngươi lui xuống cho ta! Sau nửa canh giờ, bảo Uyển
Xuân bưng chén cháo Bát Bảo tới đây, chén cháo đầy tám phần, nhiều một
phần, thiếu một phần cũng không được!"
Sáng nay tựa hồ cũng
không ngoại lệ! Lãnh Địch Thiên ôm tâm tình xem kịch vui, đi ra khỏi Ngô Trúc cư, liền gặp được 3, 4 nữ tỳ cam chịu đi ra Tiểu Thương Lãng, họ
tựa hồ rất thói tính tình của chủ tử, biết chịu đựng qua buổi sáng,
thiếu gia của các nàng lại trở thành một vị công tử tao nhã rất săn sóc
người làm.
Chỉ ăn một chén cháo Bát Bảo[1'>, khó trách hắn luôn
không mập! Lãnh Địch Thiên không chút để ý vuốt vuốt chuôi kiếm, cười
lạnh không cho là đúng.
"Ngươi rốt cuộc nhìn đủ chưa? Lãnh Địch Thiên." Phủ thêm một áo khoác màu lam lên quần áo mỏng manh, vẻ mặt
Ngọc Liễu công tử không tốt đi ra khỏi Tiểu Thương Lãng, giống như đã
sớm biết Lãnh Địch Thiên đang muốn xem kịch hay.
"Nhìn cái gì?
Nhìn ngươi sao? Chớ dát vàng lên mặt mình, chẳng lẽ ta đi lại trong sân
của mình cũng chạm trúng ngươi sao? Ẻo lả." Thiệt là! Chẳng lẽ trừ cháo
Bát Bảo ra, hắn không thể ăn nhiều hơn chút sao? Không có ai nói cho hắn biết sắc mặt lúc mới vừa rời giường của hắn tái nhợt giống như quỷ sao?
"Bớt gọi ta ẻo lả, cái đồ nam nhân vạm vỡ bạo lực! Cả ngày chỉ biết
chơi quả đấm, có thể làm cơm ăn sao?" vẻ mặt Ngọc Liễu công tử khinh
thường che miệng ngáp, sau đó quay gương mặt tuấn mỹ đi, lười nhìn thẳng khuôn mặt cương nghị khiến hắn không vừa mắt của Lãnh Địch Thiên.
"Chẳng lẽ ta không có nói cho ngươi biết sao? Chưa tới hai ngày, hoàng
thượng sẽ hạ thánh chỉ, chính thức phong ta là tướng quân, đến lúc đó ta phải thường xuyên mang binh đánh giặc, chúng ta sẽ không ngày ngày gặp
mặt như vậy, đừng quá nhớ ta nha!" Lãnh địch Thiên trêu tức.
"Nhớ ngươi?" Ngọc Liễu công tử ngoài mặt nói nhẹ nhàng, đáy lòng lại hơi hốt hoảng, chuyển tầm mắt nhìn thẳng Lãnh Địch Thiên nói: "Không cần
chờ đến lúc ngươi lãnh binh xuất chinh, chẳng lẽ Vương gia quên nói cho
ngươi biết, chúng ta từ nay về sau sẽ không bao giờ ngày ngày gặp mặt
nữa, ta đã xin chỉ thị rồi của cha mẹ rồi, muốn xây bức tường thấp này
cao hơn, Vương gia cũng đã đáp ứng, nếu đã là lần cuối gặp ngươi, hôm
nay bản công tử sẽ cho ngươi tận tình phách lối! Ngươi có lời gì cứ việc nói, về sau không có cơ hội như thế nữa!"
Nghe vậy, Lãnh Địch
Thiên nhíu lại hai hàng lông mày rậm anh kh, hỏi ngược lại: "Ngươi muốn
xây bức tường thấp này cao hơn? Tại sao không có ai nói cho ta biết?"
Bị Lãnh Địch Thiên hỏi làm sửng sốt một hồi lâu, Ngọc Liễu công tử mới
nhún vai cười một tiếng, nói: "Ta làm sao biết? Có lẽ là bởi vì Vương
gia cảm thấy xét theo quan hệ thủy hỏa bất dung của chúng ta, ngươi đại
khái cũng sẽ không phản đối ý kiến hay của ta, cho nên cũng không nói
cho ngươi biết, tính toán cho ngươi một việc vui mừng!"
"Vui
mừng?" Lãnh Địch Thiên hung ác nheo mắt đen lại. Không sai, tin tức này
đối với hắn mà nói thật đúng là vừa kinh vừa vui, ứng phó không kịp!
"Ngươi tựa hồ bắt đầu không quá cao hứng?" Kỳ quái, đối với bọn họ mà
nói, đây rõ ràng là một tin tức cực tốt, tại sao hắn lại nản lòng, nản
chí?
Lãnh Địch Thiên nhẹ xì m