
ặt, hắn đã
nhận ra Lãnh Địch Thiên, dù lúc này Lãnh Địch Thiên đãn rắn rỏi không
còn trẻ thơ ít tóc như năm đó, ở trong mắt của hắn, nhìn lại vẫn chướng
mắt.
"Thật ngại vì khiến ngươi thất vọng, ngược lại tên công tử gầy yếu không chịu được gió như ngươi chưa chết non, mới thật khiến ta
kinh ngạc vạn phần !" Lãnh Địch Thiên nhún vai cười hừ một tiếng.
"Một ngày ngươi chưa chết, tiểu đệ ta sao dám đi trước? Hừ!" Ngọc Liễu
công tử ra hiệu hạ kiệu xuống, nhặt lên áo khoác rơi dưới đất, vẻ mặt
kiêu căng nhìn Lãnh Địch Thiên.
Rõ ràng diện tích hai vườn Đông Thương, Tây Hổ không nhỏ, cửa lớn lại cố tình đều xây trên đường cái
Liễu Ấm, nghe nói là vì phong thủy, chỉ sợ lúc xây vườn, lão chủ nhân
hai nhà cũng không ngờ tới cháu của mình lại thủy hỏa bất dung đến trình độ này, nếu không dù vị trí phong thủy này có thể khiến gia đinh hưng
vượng, vinh hoa phú quý trọn đời không suy, bọn họ cũng không dám mạo
hiểm mạng người, để cháu hai nhà đuề ra vào trên một con đường.
Lúc này, một ông cụ trong vườn Đông Thương thò đầu thấy tình huống
không tốt, mắt tinh nhận ra Lãnh Địch Thiên có chút quen mắt, mặc dù
không hết sức nắm chặt, nhưng vẫn lo lắng mạng người, đi vào trong phủ
thông báo Vương gia và phu nhân.
"Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của
ngươi, không biết đêm qua chơi đến sáng ở thanh lâu kỹ viện nào? Hiền
đệ, cẩn thận mắc dương liễu vào người a!" Lãnh Địch Thiên cũng khinh
thường khinh hừ một tiếng, lên tiếng chế nhạo.
"Ta nào có --"
Ngọc Liễu công tử muốn lên tiếng phủ nhận, lại không ngờ Lãnh Địch Thiên căn bản không thèm chấp hắn, bóng dáng lướt qua, đi sát qua người hắn,
chớp mắt liền vọt vào trong cửa lớn vườn Đông Thương.
Lúc này
mấy người hầu già từ trong vườn Đông Thương vọt ra, thấy Lãnh Địch
Thiên, vui mừng hô: "Thế tử? Thật sự là thế tử trở về rồi !"
Sắc mặt Lãnh Địch Thiên cáu tiết, không hề mừng rỡ, đi vào trong phủ, gầm lên, "Người đâu!"
Lúc này, Ngọc Liễu công tử cũng không cam chịu yếu thế, tức giận vô
cùng đi vào nhà mình, dùng sức vung tay áo trắng như tuyết, lớn tiếng
nói: "A Phúc!"
"Thế tử --"
"Thiếu gia!"
"Rải
muối trừ tà cho ta!" Hai người lửa giận ngút trời không hẹn cùng nói
giống nhau, một chữ không kém, việc này càng khiến bọn họ thêm tức giận.
Rất tốt, chúng ta cứ chờ xem! Bọn họ cùng nghĩ như thế trong lòng.
Nói cũng kỳ quái, hai người nhìn nhau không thuận mắt, nhưng ý nghĩ lại rất giống nhau, thật không thể tưởng tượng. Sau đó, phong ba mười hai
năm trước hồi sinh, hai nam nhân long tranh hổ đấu, vừa thấy mặt đã rùm
beng được không thể dẹp.
Cứ cãi như thế, không cẩn thận lại cãi qua sáu năm, hai người đều hao hết tuổi xuân, để đối phó lại đối
phương rồi. Cho đến nửa năm trước, trưởng bối hai nhà mới đột nhiên nhớ
tới một việc cực nghiêm trọng, mà việc cực nghiêm trọng này, đủ khiếnhai nhà tuyệt tử tuyệt tôn.
Đó chính là -- hai người này đã đến tuổi thành thân, lại vẫn chưa nói đến việc thành thân! "Ai. . . . . ."
Trong đại sảnh Lãnh phủ, tiếng thở dài vừa rơi lại lên, Lãnh vương gia
và phu nhân nhìn một phong thư đặt trên bàn gấm, không nhịn được thở dài liên tiếp.
"Thế huynh cũng thiệt là, đưa một phong thư tới đây như vậy, chẳng phải cố ý khiến người khổ sở?" Lãnh vu này cũng không thể trách ông ấy, ai bảo hài nhi hai nhà chúng ta trời
sanh tính không hợp, lại vô tình Ngô Trúc cư của Thiên nhi và Tiểu
Thương Lãng của vườn Tây Hổ chỉ cách một bức tường thấp, hai đứa trẻ này vừa ra cửa sân liền đánh nhau, vừa thấy mặt liền rùm beng ngất trời, dù bọn họ không đề cập tới việc xây thêm tường, chúng ta cũng sẽ nói ra
trước, không phải sao? Vương gia." Lãnh vương phi có diện mạo thanh tú
uyển lệ nói ra đúng chỗ quan trọng.
"Nàng nói không sai, nhưng nếu chuyện này để phụ thân ở Hoàng Tuyền có biết, chỉ sợ sẽ thương tâm
khổ sở với Thế bá đã qua đời ở dưới cửu tuyền!" Lãnh vương gia trời sinh tính hiếu thảo, từ đáy lòng luôn không muốn chuyện xảy ra như vậy.
"Đây cũng là chuyện không có biện pháp, Vương gia, chúng ta còn phải
may mắn hai người bọn họ không phải sinh ra là nam nữ, nếu không y theo
ước định của ba chồng và thế bá (cách gọi kính trọng) năm đó, nếu hai
đứa trẻ này là sống làm một nam một nữ, hai nhà chúng phải kết làm thông gia, muốn thân càng thêm thân, nhưng nếu chuyện thật phát triển thành
như vậy, Vương gia, chúng ta còn có ngày yên tĩnh sao?" Trong thiên hạ
còn có chuyện bi thảm hơn sao? Lãnh vương phi phát hiện mình không nghĩ
ra được.
Lãnh vương gia tĩnh tâm suy nghĩ lời thê tử nói, lại
không nhịn được rùng mình một cái, "Phu nhân nói đúng cực kỳ, như vậy cứ bảo bọn họ xây tường cao hơn đi! Dù sao tình cảm của chúng ta và vợ
chồng thế huynh thâm hậu như thế, sẽ không vì vậy mà thay đổi, không
phải sao?"
"Ừ." Lãnh vương phi yên ổn cười gật đầu, đầu ngón
tay nhặt thư lên, lại nói: "Tâm tư của thế huynh kín đáo, đã thay chúng
ta nghĩ ra một biện pháp bổ túc tốt, trong thơ hắn nói, chưa tới 2, 3
ngày, sẽ có một vị khách quý đến vườn Tây Hổ, vị cô nương kia là bà con
xa của họ, tên là Đỗ Hương Ngưng, vừa đúng Thi