
huyện gì đi thì hơn.”
Dứt lời, cô lại quay đầu chỉ vào Tô Thiên Thanh nói: “Anh cũng nghĩ đi, xem có phải đụng phải kẻ thù trả thù không?”
“Không thể nào.” Nguyễn Trữ Khanh la lên, “Mình thì làm gì có kẻ thù nào chứ.”
“Chưa chắc đã là của cậu.” Phùng Sở Sở vừa an ủi cô nàng, vừa nhìn về phía Tô Thiên Thanh.
“Cái này à…” Tô Thiên Thanh vuốt vuốt sống mũi, nhíu mày nói, “Cô
cũng biết, chúng tôi là người làm ăn, bạn bè nhiều, đương nhiên kẻ địch
cũng không ít. Có điều, hận đến mức muốn lấy mạng của tôi thế này, trong ấn tượng của tôi hẳn là không có.”
“Vậy mọi người báo cảnh sát chưa?”
“Vẫn chưa.” Chung Tiền Danh giành trước nói, “Chuyện này truyền ra
chỉ sợ sẽ không xuôi tai, đối với Thanh Nhã đương nhiên là không tốt, e
là đối với Định nghĩa phụ nữ cũng không phải chuyện hay ho.”
“Vậy cứ thế mà cho qua?” Phùng Sở Sở có chút bất mãn. Chuyện này dù sao cũng liên quan đến an nguy của Nguyễn Trữ Khanh.
“Cô yên tâm, mặc dù không báo án, tôi cũng sẽ tìm người điều tra rõ
ràng. Chuyện kiểu này, nếu giong trống khua chiêng, bị đưa lên báo chí,
chỉ sợ sẽ đánh rắn động cỏ, lại càng khó bắt được kẻ kia.”
Tô Thiên Thanh nói rất có đạo lý. Phùng Sở Sở gật đầu tán thành cách
nói của anh ta, lại ở lại an ủi Nguyễn Trữ Khanh nửa ngày mới cùng Đại
Chí quay lại tòa soạn.
Bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng cũng đến giờ tan làm. Dương Quang
đúng giờ đến đón Phùng Sở Sở tan ca. Hai người vừa gặp mặt, dĩ nhiên là
nói ngay về tình hình của Nguyễn Trữ Khanh. Nghe thấy tất cả đều ổn
xong, Dương Quang thở phào nhẹ nhõm.
Tâm trạng của hai người cũng tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, cười
cười nói nói dọc suốt đường đi, thời gian trôi qua rất nhanh. Đột nhiên
tiếng chuông di động vang lên, Phùng Sở Sở tiếp điện thoại, bên trong
truyền đến giọng nói hơi lo lắng của mẹ cô.
“A lô, Sở Sở à? Giờ con đang ở đâu?”
“Con đang trên đường về nhà, Dương Quang đang đưa con về, sao vậy mẹ?” Trong lòng Phùng Sở Sở dâng lên một nỗi bất an.
“Chuyện đó,” bà Phùng hiếm khi lại do dự như vậy, chần chờ nửa ngày
mới nhỏ giọng nói với con gái, “Chuyện đó, ông Dương Quang đến nhà
mình.”
“Ông của Dương Quang?” Phùng Sở Sở vừa nói, vừa quay đầu nhìn Dương Quang.
“Ừ, ông ấy tới rồi, nói muốn gặp con đấy, con mau về đây đi.” Giọng
nói của bà Phùng nghe cũng có vẻ không vui. Bà nói xong liền vội vã cúp
điện thoại.
“Có chuyện gì vậy, sao ông anh lại đến nhà em?” Phùng Sở Sở có chút mất hứng, hỏi Dương Quang.
Sắc mặt của Dương Quang rất không ổn, dường như rất khó chịu, lạnh
nhạt nói: “Anh cũng không biết, trước khi ông đi cũng không nói gì với
anh. Có điều nếu ông đã đến rồi thì anh về cùng với em. Anh cũng muốn
nghe xem ông ấy định làm gì.”
Dương Quang vừa nói, vừa đạp chân ga, nhanh chóng đi về phía nhà
Phùng Sở Sở. Cả đường, hai người không nói thêm gì nữa, không khí bên
trong xe dần dần ngưng đọng lại, đơn giản sắp khiến cho Phùng Sở Sở
nghẹn đến chết tươi.
Đúng vào lúc cô cảm thấy mình không kiên nhẫn nổi nữa, xe chợt ngừng
lại, dừng trước cửa nhà cô. Dương Quang xuống xe, đỡ Phùng Sở Sở ra, hai người cùng nhau lên tầng.
Đây không phải lần đầu tiên Dương Quang đến nhà Phùng Sở Sở, nhưng
lại là lần khó quên nhất trong cuộc đời của anh. Ông đột nhiên tới, nằm
ngoài dự tính của anh, nhưng trong lòng anh lại có một khái niệm mơ hồ.
Với những gì ông định nói, không hẳn là anh không biết gì. Anh vốn hy
vọng mình có thể giải quyết, nhưng không ngờ chuyện vẫn dần dần diễn
biến theo phương hướng tệ nhất.
Chương 30: Sóng gió bất động sản
- Tiền như là máu, ruồi ngửi thấy mùi sẽ bâu đến -
Phùng Sở Sở dưới sự dìu đỡ của Dương Quang, bước vào cửa nhà. Vừa vào phòng khách, hai người lập tức cảm thấy một bầu không khí lạnh lẽo. Giờ đã vào thu, trong nhà cũng không mở điều hòa, nhưng sự lạnh lẽo kia vẫn không ngừng xâm nhập hai người. Dường như không phải gió lạnh thổi qua
từ cửa sổ, mà là từ bên trong, chậm rãi len lỏi qua vậy.
Trên sofa phòng khách, ông của Dương Quang đang ngồi đó, từ từ uống
trà, biểu cảm trên mặt thực bình tĩnh, không nhìn ra chút dao động nào.
Phùng Sở Sở vì có thương tích trong người cho nên cũng được đỡ đến
sofa, chậm rãi ngồi xuống. Sắc mặt Dương Quang rất xấu, vẫn nhìn chằm
chằm vào ông mình.
Nhưng ông anh lại giống như không nhìn thấy cháu mình vậy, chỉ quay
đầu, cười tít mắt nhìn Phùng Sở Sở, mở miệng nói: “Tiểu Phùng à, cháu
với Dương Quang nhà chúng ta, định bao giờ thì kết hôn?”
“Ách, chuyện này…” Phùng Sở Sở bị hỏi cho nghẹn cứng, dạo này quá bận rộn, chân lại bị thương, cô thực sự là không tỉ mỉ suy nghĩ đến chuyện
kết hôn. Mặc dù Dương Quang đã mua nhà rồi, chỉ chờ cô gật đầu, có điều, muốn gật đầu, cô lại cần phải hạ quyết tâm rất lớn.
“Ông à, chuyện này cháu sẽ bàn với Sở Sở, ông đừng quan tâm.” Dương Quang nghiêm mặt, có vẻ rất không hài lòng.
Nụ cười trên mặt ông anh chợt lạnh, đột nhiên giơ chén trà trên tay
lên, đặt mạnh lên khay trà, mắng: “Thằng thối tha nhà cháu, rõ ràng ngày kết hôn còn chưa chọn, đã gạt ông bảo là sắp kết hôn ngay.”
“Ông à, chuyện này, Dương Quang