
đều đã chọn xong trang phục, bao gồm cả hai cô nàng hiếu thắng đã xé hỏng trang phục kia, tất
cả mọi người quay về hậu đài, được chuyên viên trang điểm đã chỉ định
bắt đầu tiến hành hóa trang làm tóc.
Khoảng thời gian này coi như là cho mọi người nghỉ ngơi, đồng thời
cũng tiến hành đánh giá với biểu hiện của vòng vừa rồi. Phùng Sở Sở nhìn Tô Thiên Thanh và Chung Tiền Danh ở đó chụm đầu ghé tai, hình như thảo
luận rất nhiệt liệt.
Không muốn tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ, Phùng Sở Sở đưa
tay chọc Dương Quang, nhỏ giọng hỏi: “Anh thấy thế nào? Đẹp mắt không
hả?”
Dương Quang quay đầu, cười nói: “Đẹp mắt, đương nhiên là đẹp mắt, màn vừa rồi đúng là đặc sắc.”
“Ai bảo anh xem cái đó chứ.”
“Không xem cái đó, thì còn xem cái gì.” Dương Quang bất đắc dĩ nhún
vai nói, “Phụ nữ chọn quần áo chẳng phải cũng chỉ đến thế thôi sao, phụ
nữ giành trang phục trước mặt mọi người, đó mới là phần đặc sắc chứ. Có
điều, đáng tiếc cho hai mỹ nữ kia, cứ thế mà bị loại.”
“Chuyện này cũng
khó nói.” Phùng Sở Sở cười như không cười nói, “Dù sao quyền quyết định
đều nằm trong tay Tô Thiên Thanh. Nếu anh ta không quan tâm đến phẩm
chất của người ta, chỉ để ý đến cái mặt thì hai người kia vẫn còn cơ
hội.”
Dương Quang rướn cổ lên, nhìn qua bóng lưng của Tô Thiên Thanh, khó
tin mà lắc đầu: “Anh nghĩ, anh ta chắc không phải người kém thưởng thức
như vậy.”
Phùng Sở Sở khẽ mỉm cười, không nói gì thêm, lẳng lặng chờ những cô
gái kia lên sân khấu. Mà lúc này, phía sau hậu đài lại là một mảnh chiến trường tràn ngập mùi thuốc súng, không hề yên ả bình lặng như vẻ ngoài.
Không chỉ có những người tham gia tỷ thí với nhau, bản thân những
chuyên gia trang điểm cũng đang so bì lẫn nhau. Lấy được một thí sinh
hấp dẫn thì đương nhiên là vui vẻ trong lòng. Nếu không cẩn thận vớ phải một người tư chất bình thường thì phải vắt hết óc nghĩ ra thứ gì mới mẻ mới hy vọng có thể khắc phục được khó khăn.
Nguyễn Trữ Khanh tự nhận tư chất không tệ, phóng mắt mà nhìn, đại
khái cũng chẳng có mấy người có thể xuất sắc được hơn cô. Có điều, nhớ
tới dáng vẻ quẫn bách trước mặt Tô Thiên Thanh mấy ngày trước, trong
lòng cô vẫn có chút không vui. Mặc dù lúc ấy nói năng chính nghĩa đường
hoàng lắm nhưng trên thực tế, về đến nhà, lúc đi tắm cô vẫn buồn đến
phát khóc.
Nhưng, đến cùng là khóc vì chuyện gì chứ? Chính cô cũng không rõ. Vì bộ quần áo trên người, hay là vì hình tượng của mình?
Cô chợt nhớ đến câu nói kia của Dương Quang: “Anh ấy, từ xưa đến nay chỉ có thích cô gái nào mới tặng quà thôi, em phải cảm thấy vô cùng vinh
dự.”
Anh ta có ý gì?
Chương 26: Rớt trang phục
- Trần trụi trước mặt mọi người, là chuyện tốt hay xấu? -
Sau khi tất cả chuẩn bị sẵn sàng, thí sinh dựa theo thứ tự đã rút
thăm trước đó, từng người một lên sân khấu, trình diễn tạo hình mới nhất của mình. Những người này, bản thân đều là mỹ nữ, trải qua một cuộc cải tạo xong, chỉ thấy càng xinh đẹp hơn, cho nên đây là một cuộc tranh tài tuyệt đối khiến người ta đẹp mắt vui lòng.
Trong mười người, Nguyễn Trữ Khanh bị xếp cuối cùng. Nói cách khác,
sau khi cô trình diễn trên sân khấu xong thì cuộc tranh tài cũng kết
thúc. Mỗi người sau khi bước ra sân khấu, đầu tiên là phải biễu diễn tạo hình của mình một chút, sau đó trả lời vài câu hỏi, khảo nghiệm khả
năng phản ứng. Cuối cùng sẽ do giám khảo tổng hợp kết quả chung cuộc.
Trong những giám khảo này, trừ tổng biên tập đỉnh Quang Minh ra, còn
lại đều là người trẻ tuổi, nhất là Tô Thiên Thanh lại càng có quyền phủ
quyết. Có điều cũng may là trừ lúc chọn ảnh lần đầu tiên anh ta đã dùng
quyền lực này một lần ra, mấy lần so tài còn lại, đều là kết quả thảo
luận của mọi người. Cho nên nói tóm lại, Phùng Sở Sở vẫn tương đối hài
lòng với anh ta, không oán hận nhiều như lúc mới đầu.
Thí sinh từng người một bước ra, bộc lộ vẻ phong tình trên sân khấu,
thỉnh thoảng lại liếc mắt đưa tình với Tô Thiên Thanh. Mỗi khi đến đoạn
này, Phùng Sở Sở đều không nhịn được quay đầu nhìn anh ta, muốn nhìn rõ
xem nét mặt anh ta là vui vẻ, hay là hài lòng? Hoặc lòng xuân nhộn nhạo?
Chỉ tiếc, Tô Thiên Thanh hôm nay nghiêm túc đến kỳ lạ, từ đầu tới
cuối chẳng cười được mấy lần. Vẻ bình tĩnh trên mặt khiến cho người ta
không đoán nổi suy nghĩ thực sự trong lòng anh ta.
Qua chừng một giờ, cuối cùng cũng đến lượt Nguyễn Trữ Khanh lên sàn.
Lúc cô đứng ở hậu đài, thực ra thì đã có chút đứng ngồi không yên. Bộ lễ phục hơi rộng, cô đã nhờ trợ lý của chuyên gia trang điểm giúp cô tạm
thời thít chặt lại một chút. Nhưng không hiểu tại sao, hình như là thít
hơi chặt quá, đặc biệt là chỗ eo, mỗi lần hít thở đều cảm thấy vô cùng
khó khăn.
Có điều cô vẫn chịu đựng, mặc dù hít thở khó nhọc nhưng nhìn người
trong phòng nghỉ dần ít đi, cô lại cảm thấy, hy vọng đang ở trước mắt.
Rốt cục cũng bị điểm danh. Nguyễn Trữ Khanh đứng dậy, cảm thấy hơi
thở dường như thông thuận hơn một chút. Cố gắng hít sâu một hơi, lộ ra
nụ cười tự nhận là xinh đẹp nhất, Nguyễn Trữ Khanh tựa như thiên sứ
trong miệng Phùng Sở Sở cuối cùng cũng tỏa sán